Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1581. -

Chương 1581. -Chương 1581. -
Mạt Mạt nghe đến Lý Vinh Sinh thì nghĩ đến Lý Thư: "Cậu ấy nghe ngóng gì về tôi?"
Chương Vĩ thuật lại một lần: "Đều là những thứ mà mọi người biết, cũng không hỏi sâu, từ trong ngôn từ của cậu ấy cho thấy, cậu ấy rất sùng bái cô."
Đầu ngón tay Mạt Mạt gõ trên mặt bàn một cái: "Lần sau cậu đến, có thể dẫn cậu ấy tới."
Trong lòng Chương Vĩ nhịn không được dâng lên cảm giác có nguy cơ, cậu ấy vẫn cho rằng bản thân mình là người tài mà bà chủ coi trọng, vị trí nhất định không giống nhau, nhưng hôm nay cậu ấy mới biết, bà chủ sẽ không chỉ coi trọng một người, thương trường như chiến trường, nếu như cậu ấy không thể duy trì bản thân mình luôn đầy đủ ưu tú, nhất định sẽ bị chen vào.
Lý Vinh Sinh là đối thủ số một ở trong lòng Chương Vĩ, cậu ấy sẽ không coi thường bất cứ người nào, dù là đứa trẻ còn đang trong độ tuổi vị thành niên, chỉ cần có tiềm lực, đều là đối thủ cạnh tranh.
Chỉ có người lúc nào cũng duy trì cảm giác nguy cơ, mới có thể càng thêm ưu tú, đây là chân lý!
Mạt Mạt bảo cho Lý Vinh Sinh ra, vẫn là muốn cẩn thận hỏi chuyện của Lý Thư một chút, không hề biết Chương Vĩ đã thêm nhiều thứ vào trong đầu như vậy, được rồi, coi như biết được, Mạt Mat cũng vui vẻ để cho Chương Vĩ sửa não thành như vậy. Sáu ngày sau Mat Mat mới lại nhìn thấy Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh đi theo Chương Vĩ tới, cậu ấy giao Lý Vinh Sinh cho trợ lý rồi xuống lầu đi làm việc.
Trợ lý dẫn Lý Vinh Sinh vào, Mạt Mạt đang gọi điện thoại, ra hiệu cho Lý Vinh Sinh chờ một lát, hẹn thời gian với Ngụy Vĩ, lúc này mới cúp điện thoại.
Lý Vinh Sinh hiểu biết càng nhiều, ngược lại càng câu nệ, cũng không tiếp tục gọi bà chị Liên nữa: "Xin chào tổng giám đốc Liên."
Mạt Mạt đứng dậy: "Thời tiết thật nóng, cậu uống nước hay là uống trà? Những cái khác cũng được."
Lý Vinh Sinh vội vàng xua tay: "Tôi không khát."
Mạt Mạt tự quyết định, đưa cho Lý Vinh Sinh một chén nước: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ là có một số việc muốn hỏi cậu một chút."
Lý Vinh Sinh vì để xoa dịu sự căng thẳng, nhấp hai ngụm nước, sau đó buông xuống: "Cô có chuyện øì muốn hỏi, tôi biết nhất định sẽ nói tất cả cho cô."
Mạt Mạt cũng khát, uống nước xong mới nói: "Cách đây mấy ngày, tôi đã đụng phải Lý Thư ngay ở cửa ra vào, việc này cậu biết không?"
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Tôi biết, ở trường học cô rất nổi tiếng, xảy ra chuyện cùng ngày hôm đó tôi đã biết rồi."
Mạt Mạt tiếp tục nói: "Cậu còn có thể xác nhận Lý Thư chính là người đẩy tôi không?"
Lý Vinh Sinh nghe lời này, đỏ mặt, rất ngại ngùng: "Lúc ay có thể là tôi nhìn lầm, chỉ là quân áo và thân hình giống nhau, cho nên mới ngộ nhận là Lý Thư."
Mat Mạt: "Vì sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Lý Vinh Sinh giải thích: "Lúc tôi đến báo danh đã đi tìm Lý Thư, cố ý đi hỏi việc này, Lý Thư lay vé xe ra cho tôi, ngày hai mươi bảy quả thực cô ta đã đi xe rời đi, thế mới biết là tôi nhìn lầm, rất xin lỗi, khiến cho cô tạo thành sự hiểu lầm rồi."
Mạt Mạt híp mắt: "Cậu thật sự nhìn thấy được vé xe?"
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Quả thực là tôi nhìn thấy được, thật ra tôi ước gì là Lý Thư ấy, bởi vì như vậy, cô có thể tìm Lý Thư để gây phiền phức, tiện thể nhất định sẽ tìm tới cha của tôi để gây phiên phức, tôi vui còn không kịp ấy, nhưng không phải là Lý Thư, tôi cũng không thể thật sự gắn ở trên người cô ta, vốn dĩ lần trước nhìn thấy cô muốn nói cho cô, nhưng khi đó quá kích động, nên tôi đã quên mất, vốn nghĩ đợi đến lúc cô đi giảng bài thì nói cho cô mà cô lại tìm tôi trước rồi."
Mạt Mạt hiểu rõ rồi, cũng nghi ngờ: "Sao cậu không nghĩ tới gọi điện thoại cho tôi để nói cho rõ ràng, tôi có để lại số điện thoại cho cậu mà."
Lý Vinh Sinh cười khan một tiếng: "Chuyện này có le chính là chút tâm tư nhỏ của tôi, tôi sợ sau khi điện thoại giải thích, chọc cho cô không vui sẽ không gặp tôi nữa, cho nên tôi nghĩ đến gặp mặt nói cho cô, cô sẽ không tức giận chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận