Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1131. -

Chương 1131. -Chương 1131. -
Mat Mạt bó tay rồi, coi như cô đã thấy rõ, đối phó với loại người như Hướng Hoa và Ngô Mẫn, bạn càng không gặp, ngược lại bọn họ càng không cam tâm, nhất định phải tìm đến bạn.
Trang Triều Dương đi rồi, không có người giữ nhà, thật không biết có phải Ngô Mẫn đợi Trang Triều Dương đi rồi mới tới hay không.
Thiết Trụ ở cửa chính, Ngô Mẫn không vào được, thời tiết rất nóng, cả người Ngô Mẫn đầy mồ hôi, lớp phấn dày trên mặt cũng đã trôi đi.
Ngô Mẫn cũng đã già rồi, vốn dĩ thân thể không tốt, nhưng lại bị chịu cái tội không tâm thường này.
Ngô Mẫn thực sự không còn cách nào khác, bà ta nhất định phải gặp được Liên Mạt Mạt, đặt mông ngồi ở cửa chính, vỗ đùi gào khóc: "Mau đến đây mà xem này, bắt nạt người khác này, bắt nạt một bà cụ sắp chết này!"
Vương Thiết Trụ thật sự chưa từng gặp qua trận chiến nào như thế này, nhất thời có chút mờ mịt, tiến lên không được, không tiến lên trước cũng không được, đứng ở cửa ra vào nhất thời không biết làm gì cho phải.
Chất giọng của Ngô Mẫn chói sắc, lại giống như kêu khóc trong hát kịch, ai không biết, còn tưởng rằng trong nhà Mạt Mạt có người chết nữa. Nghe xong phải nói là xúi quẩy. Mat Mạt vừa do được Thất Cân ngủ đã bị làm tỉnh lại, hai mắt sợ hãi nhìn mẹ, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên muốn khóc.
Mạt Mạt ôm Thất Cân, lại dỗ dành, Miêu Tình vội vàng đóng cửa sổ lại, tiếng ồn đã nhỏ lại, nhưng trong phòng khó chịu, Mạt Mạt đưa Thất Cân cho mẹ: "Con đi xem một chút, lát nữa sẽ quay lại."
Miêu Tình rất yên tâm đối với năng lực xử lý của con gái: "Được, đi nhanh về nhanh."
Mạt Mạt mở cửa sổ, trong phòng thông gió, đã mát mẻ hơn nhiều, Mạt Mạt thấy Tùng Nhân và An An cũng muốn đi theo, ngăn hai đứa lại: "Hai đứa ngoan ngoãn làm bài tập."
Tùng Nhân cùng An An trao đổi ánh mắt : "Vâng."
Nhưng đợi Mạt Mạt ra đến cửa lớn, hai anh em lại thận trọng đi theo.
Mạt Mạt từ cửa lớn đi ra, Ngô Mẫn thấy Mạt Mạt, bây giờ cũng không khóc nữa, móc khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán, vừa lau, được lắm, trên khăn tay là phấn.
Mặt Ngô Mẫn bây giờ thật sự giống với mấy người hát hí, lem nhem vô cùng.
Mạt Mạt nhìn xung quanh, may mà nơi này đều là Tứ hợp viện, hàng xóm đều là người có thân phận, không có ai đến xem trò vui, cửa chính chỉ có một mình Ngô Mẫn đang hát.
Ngô Mẫn cũng chú ý tới điều này, cũng không kêu nữa, kêu la nửa ngày cổ họng đau rồi, phủi bụi đứng lên, thấy Mat Mat đen mặt, Ngô Man cũng không sợ, gần đây bà ta vẫn luôn nhận được những sự kinh hãi, bây giờ bà ta không thèm đếm xỉa nữa rồi.
Ngô Mẫn chắp tay trước ngực: "Liên Mạt Mạt, tôi van xin cô, van xin cô buông tha cho tôi, tôi đã thành thật rồi, từ lần trước tính toán cô, tôi cuối cùng cũng không dám có tâm tư nào nữa rồi, nếu như cô vẫn còn ghi thù tôi, tôi nói xin lỗi, tôi sẵn lòng bồi thường, tôi đưa tiền cho cô được không, tôi van xin cô hãy buông tha cho tôi, để cho tôi hưởng phúc mấy ngày”
Ngô Mẫn nói là sự thật, bây giờ bà ta không muốn tính kế ai hết, bà ta chỉ muốn hưởng phúc thật tốt, trải qua cuộc sống của hoàng thái hậu, bây giờ bà ta không muốn trêu chọc ai nữa rồi.
Ngô Mẫn khiến cho Mạt Mạt mờ mịt, cái gì mà bảo cô buông tha cho Ngô Mẫn, nếu Ngô Mẫn không tìm đến cô, cô đã quên mất Ngô Mẫn rồi.
Mạt Mạt cau mày : "Tôi không biết bà đang nói cái gì!"
Ngô Mẫn cho rằng Liên Mạt Mạt đang giả bộ hồ đồ, cúi đầu với Mạt Mạt:" Tôi thật sự sai rồi, về sau tôi nhất định làm người tốt, cô bỏ qua cho tôi đi, xin hãy thương xót, buông tha cho tôi."
Mạt Mạt: "Tôi thật sự không biết bà đang nói cái gì
Ngô Mẫn thẳng người dậy, nhìn Mạt Mạt không chớp mắt, thấy Liên Mạt Mạt không có vẻ như đang giả vờ, ngây ngẩn cả người: "Không phải cô? Tôi chỉ đắc tội với vợ chong hai người, nếu như không phải cô, nhất định là Trang Triều Dương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận