Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1773. -

Chương 1773. -Chương 1773. -
Mat Mat nghĩ đến sự phát triển sau này, cũng muốn ôm ngực, cô cho là cô đã rất giàu có rồi, thật ra hiện tại cô lại bắt đầu tích lũy đầy tiền rồi, may mà phát triển không gấp, nhưng An An cần gấp, lại là một khoản tiền lớn, Mạt Mạt hiện tại vô cùng ngóng trông khoản hoa hồng cuối năm.
Buổi tối, Mạt Mạt còn lẩm bẩm với Trang Triều Dương, hai vợ chồng nằm trên giường, Mat Mạt bẻ ngón tay, không còn sức lực dựa vào trên người Trang Triều Dương: "Thiếu tiền rồi, trước kia cho là mình có rất nhiều tiền, nhưng kết quả không đủ dùng, hiện tại em cũng hâm mộ chết phú nhị đại rồi, quả nhiên phú nhị đại rất khó khăn!"
Mạt Mạt chỉ cần vừa nghĩ tới, các loại tin tức, phú nhị đại một đêm tiêu hết hơn một triệu, cô đau tim, phú nhị đại thật sự là khó mà phát tài.
Mạt Mạt cũng cho rằng bản thân mình tốt, chí ít cô có căn cơ, căn cơ dày, không có căn cơ, đó mới gọi là khó, có đôi khi, mình coi trọng một hạng mục, nhưng không có tiền, thật sự ý nghĩ muốn đi cướp cũng có rồi.
Mạt Mạt còn đang kín đáo thở dài, Trang Triều Dương đã mở điều hoà rồi, đáng tiếc Mạt Mạt một chút cũng không phát giác ra, Trang Triều Dương cắn răng nói ra từng chữ: "Anh là cha của bọn nhỏ."
Mạt Mạt nghe không hiểu, dáng vẻ ngốc nghếch: "Anh đương nhiên là cha của bọn nhỏ rồi, sao phải nhân mạnh chứ?”
Trang Triều Dương đen mặt thêm một chút, Mạt Mạt hoảng hốt, lúc này đầu óc đã quay trở lại: "An An cũng muốn đòi tiền ở chỗ anh, đáng tiếc tiền lương của anh không đủ."
Chuyện này thật sự không phải Mạt Mạt đả kích Trang Triều Dương, chỉ với tiền lương của Trang Triều Dương, dù là về hưu, mười mấy năm sau, tiền lương để dành được cũng không đủ cho An An đầu tư.
Trang Triều Dương tức giận, trừng mắt: "Anh có đồ đạc, đó cũng là tiền."
Mạt Mạt lành lạnh nói: "Nếu như anh không sợ ông ngoại nửa đêm đến tìm anh nói chuyện phiếm, anh có thể thử một chút."
Trang Triều Dương: "...
Nhiều đồ cổ như vậy không thể bán, chỉ có thể nhìn, Trang Triều Dương cảm thấy anh bị ông ngoại lừa, ông ngoại để lại hầu như đều nói không cho bán, có thể bán, thì trước đây anh cũng đã bán rồi, hiện tại lấy mấy thứ có thể bán đấu giá, cũng không kiếm được bao nhiêu, có thể bán đều không phải là những thứ đáng tiền.
Trang Triều Dương có cảm nhận sâu sắc, ông ngoại của anh là ông ngoại giả, của chị gái mới là ông ngoại thật.
Trang Triều Dương cho dù thế nào cũng là chủ nhà, không thể cứ để vợ lấy tiền ra, anh cũng làm cha đó: "Muốn tìm thì cứ tìm thôi, đấu giá hai kiện không có vấn đề."
Mạt Mạt biết, Trang Triều Dương đang nghĩ đến không thể bán đấu giá, vội vàng bảo Trang Triều Dương dừng lại: "Tuyệt đối đừng, em cũng không muốn bị nhớ thương, vốn dĩ muốn khiêm tốn, anh lại lấy ra đồ cổ khó kiếm, đây không phải là đào hố cho em sao?”
Trang Triều Dương thật sự không nghĩ tới chuyện này, phiên muộn: "Vậy làm sao bây giờ? Hay là bán mặt tiền cửa hàng đi?"
Khoé miệng Mạt Mạt giật giật: "Bây giờ mặt tiền cửa hàng là gà mái đẻ trứng, em cũng không bán."
Trang Triều Dương: "..."
Không còn cách nào cả, nhà cũ không thể động tâm, anh rất muốn cho con trai tiền!
Mạt Mạt nghiêng người sang, đầu ngón tay chấm trên mặt Trang Triều Dương, thấy Trang Triều Dương đang phiền muộn, cười khẽ một tiếng, người này ấy à, đây là muốn cho con cái tình thương của cha.
Mạt Mạt cảm thấy, Trang Triều Dương tuyệt đối là người cha tốt có hiếu.
Mạt Mạt nhìn nhẫn trên tay, đáy mắt ôn nhu như nước: "Được rồi, đừng phiền muộn nữa, em cũng không phải thật sự cho tiền An An, An An nói mượn, thằng nhóc này cần phải trả, thế nhưng em muốn xử lý sự việc công bằng."
Trang Triều Dương nắm tay vợ, xoa nhẹ cằm: "Xem anh này, cứ nóng nảy, ngược lại là mang đến cho mình sự phiền muộn, thế nhưng anh vẫn muốn cho con trai mượn tiền của cha, nhiều năm như vậy, tiêu xài trong nhà đều do vợ kiếm được."
Mạt Mạt trừng mắt: "Em kiếm lời một chút, thế nhưng không so được với những thứ được để lại cho anh, mấy món đồ cổ trong tay anh đã đủ giá trị của em rồi, nói cho cùng, vẫn là anh để lại cho bọn nhỏ nhiều hơn."
Trang Triều Dương hôn lên má vợ, vợ như này là đang đổi cách thức để khuyên anh đây mà, anh ngược lại sẽ không để tâm đến chuyện vụn vặt, chỉ là sẽ nhịn không được mà cảm khái, cảm khái rồi cũng sẽ qua.
Trang Triều Dương trải qua cơn muộn phiền vừa rồi, ôm sát vợ: "Đời anh, vui vẻ nhất chính là cắp em về trong tổ, vợ à, nhất định là anh phải tu mấy đời phúc khí mới cưới được em."
Mạt Mạt: "Cho nên ấy à, giữ chặt lấy em, kiếp sau lại cắp em vê."
Trang Triều Dương: "Được."
Hai vợ chồng nghe nhịp tim của nhau vậy mà dần dần ngủ thiếp đi, chờ Mạt Mạt thức giấc, Trang Triều Dương đã đi rồi, mới nhớ ra, hai người bọn họ vậy mà quên mất nói chuyện địa chỉ phát triển của trụ sở chính.
Mạt Mạt nghĩ một chút, được rồi, vẫn là chờ Trang Triều Dương trở về rồi lại nói cho anh biết đi!
Mạt Mạt đi làm, Tiểu Bạch lái xe tới đón, đến trường Tiểu Bạch trực tiếp đưa Thất Cân đi, buổi tối lại có Tiểu Diệp đi đón là được.
Mạt Mạt là phái hành động, mua xe đã được đưa vào chương trình trong một ngày, cùng ngày hôm đó đã lấy về, Mạt Mạt để trong nhà để nhà mình dùng, còn có hai ngày thì công ty dùng.
Mạt Mạt bảo Tào Phi tiếp tục cử người điều tra Điền Ngọc Thanh, những sự hiểu biết trước kia vẫn quá phiến diện, cô cần hiểu rõ nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể đánh trả lại Điền Ngọc Thanh, Mạt Mạt không vội, nhưng cô cũng không muốn để cho Điền Ngọc Thanh sống tốt, tin tức vẫn phải truyền đi, chỉ ra chuyện của anh Vương kia, nửa thật nửa giả, trong lòng Điền Ngọc Thanh mới chịu dày VÒ.
Mạt Mạt hừ hừ, dám tính toán cô, nếu cô không thu lại lợi lộc trước, thì thật có lỗi với chính mình.
Con người ấy à, sợ nhất chính là tự mình doạ mình, nhất là người có ý muốn lợi ích nhất, Điền Ngọc Thanh nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ, sau đó thấy Mạt Mạt không có động tĩnh, còn phải suốt ngày đề phòng, mùi vị cũng không dễ chịu.
Mạt Mạt thích nhất chính là kiểu dao cùn này, nhất định khiến cho Điền Ngọc Thanh khắc sâu giáo huấn, khiến cho anh ta cũng không dám tính toán cô nữa.
Mạt Mạt tung tin ra ngoài, cô cũng không chú ý thêm nữa, bận rộn hai ngày, đến lúc đó Tôn Nhuy đã đến tìm Mạt Mạt rồi. Mat Mạt vuốt ve thiệp mời: "Cô mời tôi đến tiệc rượu?”
Tôn Nhuy gật đầu: "Các rạp phim đã nhận rồi, lúc trước phòng bán vé điện ảnh lại tốt, vừa vặn cùng nhau mở tiệc rượu chúc mừng, cho nên mời chị đến, thế nào, chị dâu nể mặt chứ."
Mạt Mạt thật đúng là chưa từng tham gia tiệc rượu của làng giải trí, Mạt Mạt cũng muốn đi xem xem: "Cô cũng mở miệng rồi, tôi nhất định sẽ đến."
Tôn Nhuy: "Được."
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhuy thêm vài lần, cuối cùng cũng nhìn ra chỗ nào không đúng, chuyện tốt đến liên tục, Tôn Nhuy vậy mà cũng không cao hứng bừng bừng, ngược lại không quá vui vẻ: "Cô làm sao vậy?"
Tôn Nhuy: "Chị đừng nói nữa, mấy ngày nay Tiểu Khả khai giảng trở về rồi, chuyện này vừa vặn rất tốt, hai vợ chồng không biết xấu hổ kia không dám ló đầu, rất sợ bị trả thù giáo huấn, bọn họ ngược lại đẩy em gái của Tiểu Khả ra, vừa đánh vừa mắng đối với đứa bé kia, cô bé mà không lấy được tiền từ chỗ Tiểu Khả thì trở về sẽ bị đánh."
Mạt Mạt nổi giận: "Đây là ngược đãi, phải kiện hai vợ chồng bọn họ, nhất định phải kiện bọn họ, để bọn họ ngồi tù."
"Em còn chưa nói xong, em cũng nghĩ như vậy, nhưng em không ngốc, trước kia hai vợ chồng rất thương con gái út, cố ý tìm người đi thăm dò, đang chờ tin tức đây!" Mat Mạt nhíu mày: "Tôi thật sự là được mở rộng tầm mắt, cha mẹ cặn bã đã đạt cảnh giới mới cao hơn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận