Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 333. Nghĩ không ra 1

Chương 333. Nghĩ không ra 1Chương 333. Nghĩ không ra 1
Nghĩ không ra 1
Tôn Nhị rụt rè đứng đó, Mạt Mạt không có ý định tránh ra mời vào nhà, cậu chiến sĩ trẻ dẫn đường xấu hổ, hình như cậu ta có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện rồi.
Cậu chiến sĩ trẻ: "Chị dâu."
Mạt Mạt cũng không muốn bị mất mặt với người ngoài, cười nói: "Cậu vất vả rồi."
Cậu chiến sĩ trẻ thở phào nhẹ nhõm: "Không vất vả, là việc em phải làm thôi."
Cậu chiến sĩ trẻ cũng không ngốc, rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, liền nói lời chào tạm biệt Mạt Mạt rồi vội vàng bước xuống lầu, trở về đứng gác.
Tôn Nhụy nắm chặt góc áo, cúi đầu đứng im không nhúc nhích.
Mạt Mạt không ngờ Tôn Nhụy lại tìm đến tận đây, sau đó lại phản ứng lại: "Cô chỉ là một cô gái nhỏ, sao lại xuống núi rồi?"
Ánh mắt Tôn Nhụy khát vọng nhìn vào phòng khách sau lưng Mạt Mạt, cô ta muốn bước vào trong đó, khẽ trả lời: "Có thể đi vào rồi nói chuyện không?"
Mạt Mạt dứt khoát từ chối: "Không thể."
Tôn Nhụy nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, phản ứng của Liên Mạt Mạt hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của cô ta. Người phụ nữ này tại sao lại cứng rắn như vậy chứ, mấy thủ đoạn mà cô ta quen dùng hoàn toàn không dùng được trước mặt người phụ nữ này.
Tôn Nhụy cho rằng bộ dáng mình còn chưa đủ đáng thương, lén lút véo mình một cái, đau quá, lúc này trong mắt liền có nước mắt dâng lên, cúi đầu, nước mắt rơi trên hai bàn tay đầy vết thương. Cô ta cố ý nâng hai bàn tay lên để Mạt Mạt nhìn thấy.
Mạt Mạt nhìn vết thương, đều là vết thương do cỏ cắt vào, bởi vì không được xử lý tốt nên nhìn có vẻ khá đáng sợ.
Mạt Mạt xoa trán, mới chỉ có mười bốn tuổi thôi, tại sao con bé này lại có lắm chiêu trò như vậy chứ. Cô cũng không có thời gian nhìn Tôn Nhụy khóc lóc: "Đùi đau lắm phải không?"
Động tác lau nước mắt của Tôn Nhụy cứng đờ, Mạt Mạt: "Đừng có giở mấy trò vặt kia ra với tôi nữa, nói đi, đến cùng thì tại sao cô lại xuống núi, tới đây làm gì?”
Tôn Nhụy không lên tiếng, Mạt Mạt không còn kiên nhẫn nữa, làm bộ muốn đóng cửa lại.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôn Nhụy vội vàng ngăn lại: "Em có thể vào đó nói chuyện không?”
"Cô có nói hay không nói cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô tìm nhầm chỗ rồi. Anh trai ruột của cô đang ở thôn Tiểu Câu, còn có chị họ của cô đang ở lầu năm đấy, cô phải đi tìm bọn họ mới đúng."
Tôn Nhụy cắn môi, bám chặt lấy bậu cửa: "Em là em gái của Trang Triều Dương, chị không thể đối xử với em như vậy được."
Mạt Mạt dựa vào khung cửa: "Cô nói lại lần nữa đi"
Tôn Nhụy cắn môi dưới, cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Trang Triêu Dương. Đây là sự thật không thể thay đổi được, cô ta sợ cái gì chứ, nghĩ vậy nên lá gan cũng lớn hơn mấy phần: "Tôi là em gái của Trang Triều Dương, tôi đến nhà anh trai tôi, chị không thể ngăn cản tôi được."
Mạt Mạt giễu cợt nói: "Lộ ra bản tính rồi à? Không giả vờ nữa à?"
Tôn Nhụy lúc này cũng không giả bộ đáng thương nữa, vẻ mặt không chịu nhượng bộ nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt đứng thẳng người, khí thế của Tôn Nhụy chỉ trong nháy mắt liền yếu đi không ít. Khuôn mặt Mạt Mạt không có một chút cảm xúc nào, cô thực sự tức giận, rõ ràng mấy người này là người làm Trang Triều Dương bị tổn thương sâu nhất, thế mà bây giờ lại không biết liêm sỉ nói Trang Triều Dương là anh trai, là con trai, chẳng lẽ đã nhìn thấy được Trang Triều Dương hữu dụng rồi sao?
Khuôn mặt Mạt Mạt lạnh hơn mấy phần: "Cô đã không còn nhỏ nữa rồi, chuyện mẹ cô đã làm cô đừng nói là mình không biết. Chính mẹ cô đã hại chết mẹ chồng của tôi, vậy cô còn mặt mũi nào mà nói Trang Triều Dương là anh trai cô được chứ? Tôn Nhụy hơi bối rối cãi lại: "Đó là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến tôi cả."
Mạt Mạt cười nhạo: "Trong thân thể cô chảy xuôi dòng máu của Ngô Mẫn, sao lại không liên quan. Lúc Hướng Húc Đông vẫn còn là chủ nhiệm, sao cô không nói Trang Triều Dương là anh trai của cô đi, lúc đó chỉ e cô còn hận không còn Trang Triều Dương trên đời này nữa, như vậy thì mấy người có thể chiếm lấy tài sản của Trang Triều Dương, được trải qua cuộc sống sung túc. Bây giờ mấy người bị trừng phạt là đúng người đúng tội, cuộc sống không tốt thì lại không biết xấu hổ bám lấy Trang Triều Dương không chịu buông."
Tâm tư của Tôn Nhụy bị vạch trần, sắc mặt trắng bệch: "Tôi không phải như thế, trong lòng tôi vẫn coi Trang Triều Dương là anh trai."
Mạt Mạt lạnh lùng quát: "Ánh mắt đừng có trốn tránh như thế, nhìn tôi mà nói."
Tôn Nhụy nào dám nhìn Mạt Mạt, ánh mắt vẫn một mực né tránh.
Mạt Mạt trào phúng: "Không dám nhìn tôi sao, chột dạ à? Nói đi, rốt cuộc lần này cô tới là có chuyện gì"
Bạn cần đăng nhập để bình luận