Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1704. -

Chương 1704. -Chương 1704. -
Tôn Nhuy vô cùng tự nhiên: "Cô nói đi."
Mạt Mạt: "Bọn nhỏ phải để cho tôi chọn, không phải ai cũng được."
Tôn Nhuy suy nghĩ một lát, cô ta đã quá biết tính khí của Mạt Mạt, cắn răng đồng ý: "Được."
Hai người lại thương lượng cụ thể một chút, cuối cùng định được thời gian, nửa tháng sau, chọn bọn nhỏ, bên Mạt Mạt phải ổn định một chút, bên chỗ Tôn Nhuy cũng phải phối hợp.
Mạt Mạt rất hài lòng về công việc hôm nay, sách lược ở bên dưới cũng không tệ, quả nhiên nhiều người hiệu quả cũng lớn, đầu óc cũng được rộng mở, Mạt Mạt ký tên, phía dưới đi sắp xếp là được.
Sau đó mấy ngày, Mạt Mạt chưa nhận được điện thoại của cha, chắc là còn đang điều tra, cô cũng không vội.
Một tuần sau, Mạt Mạt phát hiện, cô luôn có thể gặp được Đại Song, mỗi lần Mạt Mạt tan làm, Đại Song không phải đang giúp chị dâu Tôn hái rau, thì cũng là đang tưới hoa.
Đến nỗi Mạt Mạt cảm thấy, không có chuyện gì mà ân cần không phải lừa đảo thì chính là trộm cắp, rõ ràng Đại Song có chuyện cần nhờ vải
Mấy năm này, bọn nhỏ trong nhà đều lớn rồi, lại không ở nhà, Đại Song đã rất ít khi tới, lúc tới đều là lúc Tôn Nhuy ở đây, hiện tại Tôn Nhuy không ở đây, con bé này lại đang làm gì?
Lúc ăn cơm chị dâu Tôn cũng nói thâm với Mạt Mạt: "Đứa nhỏ Đại Song này, mấy năm nay rất ít làm việc, tôi nghe chị dâu Dương nói, việc trong nhà mình cũng không làm đâu, làm sao đột nhiên lại đến nhà chúng ta làm việc?”
Thất Cân châm chọc: "Có chỗ cần nhờ vả thôi! Mẹ, có phải mẹ lại làm chuyện gì hay không?"
Đứa nhỏ Thất Cân này nói trúng tim đen, Mạt Mạt cũng kịp phản ứng, gần đây chuyện lớn nhất cô làm chính là sắp quay quảng cáo công ích.
Mạt Mạt cười khan một tiếng: "Khả năng thật sự đúng là có liên quan tới mẹ, đứa nhỏ này cũng quá hám lợi rồi."
Trong lòng Mạt Mạt không thích Đại Song, đương nhiên cô cũng chỉ nói như vậy ở trong nhà, ra ngoài cô cũng sẽ không nói.
Thất Cân: "Thật là, mẹ, mẹ làm cái gì vậy?"
Mat Mạt nói đến công việc, tỉnh thần tỉnh táo: "Quảng cáo từ thiện, mẹ muốn tuyên truyền chuyện từ thiện, cho nên dự định quay một cái quảng cáo từ thiện."
Chị dâu Tôn nhìn Mat Mạt, cảm thấy, Mat Mạt càng ngày càng cao lớn lên, chị dâu Tôn không có văn hóa, nhưng tin vào nhân quả: "Mạt Mạt, đời trước có phải cô là người lương thiện hay không! Có lòng tốt như thết"
Mạt Mạt quá biết đời trước làm gì: "Không phải người lương thiện gì cả."
Chị dâu Tôn cũng không tin, Mạt Mạt hạnh phúc biết bao, gia thế tốt, con cái đều xuất chúng, gia đình hạnh phúc không có tai ương không có khó khăn, đời trước nhất định là người lương thiện, cho nên đời này được báo đáp.
Đời này Mạt Mạt lại làm việc thiện, hai mắt chị dâu Tôn sáng lên, cảm thấy, nói không chừng Mạt Mạt có mấy đời người đều lương thiện ấy!
Chị dâu Tôn nhìn Mạt Mạt không giống với lúc trước nữa, người già, càng tin vào chuyện này, chị dâu Tôn có chút dao động, người đã già đều muốn được thiện báo, hi vọng con cái thuận lợi, chị ấy nghĩ, hay là ở lại, đi theo bên cạnh người lương thiện sẽ nhận được phúc báo!
Chị dâu Tôn càng nghĩ, càng thấy Mạt Mạt càng giống vậy, may mà Mạt Mạt không biết suy nghĩ của chị dâu Tôn, biết rồi, cô sẽ đỏ mặt.
Hai ngày sau Đại Song càng chịu khó tới hơn, Mạt Mạt coi như không nhìn thấy.
Bây giờ sắp đến lúc chọn người rồi, cuối cùng Đại Song không kìm chế được, buổi tối không chỉ có bản thân tới, còn có Tiết Nhã đi cùng.
Mạt Mạt đón Tiết Nhã vào nhà, thay đổi cách nhìn đối với Đại Song, đứa nhỏ này thông minh hơn không ít.
Tiết Nhã rất lúng túng, đã nhiều năm như vậy, Mạt Mạt giúp Dương Lâm không ít việc, hiện tại lại bởi vì Đại Song mà tìm đến Mạt Mạt, Tiết Nhã vẫn luôn uống trà, cứ không biết nên mở miệng như thể nào.
Đại Song thấy vậy trong lòng âm thầm sốt ruột, lúc cô bé đi với Tôn Nhuy đã vô tình nghe được thông tin, cô bé là người đầu tiên biết, cho nên muốn trực tiếp tới tìm dì Liên, nhưng cô bé cũng biết, cô bé không có mặt mũi lớn như vậy để cho dì Liên đồng ý.
Cô bé cũng nghĩ tới việc đến tìm cậu, đáng tiếc, cậu càng không thíchcôbé, đừng nói đến chuyện giúp đỡ.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ đến bà ngoại, cô bé muốn nổi tiếng, nhưng chỉ có mấy bài hát thiếu nhi, cô bé còn quá nhỏ, chỉ có thể chờ đợi, cho nên lần quảng cáo này, là cơ hội của cô bé, cô bé có thể thông qua quảng cáo được mọi người biết đến.
Đương nhiên tuổi tác của Đại Song còn quá nhỏ, không thể nghĩ đến quảng cáo này có ý nghĩa sâu sắc, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt.
Đại Song liếc nhìn dì Liên một cái, nhất định là dì Liên biết ý đồ mà bọn họ đến đây, Đại Song mím môi, kéo bà ngoại.
Tiết Nhã hít sâu một hơi, vô cùng ngại ngùng: "Chuyện kia, Mạt Mạt, chị nghe nói, em muốn quay quảng cáo?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng, quảng cáo từ thiện, tuyên truyền từ thiện."
Tiết Nhã nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên giống như Đại Song nói, quảng cáo này là tốt: "Như vậy à, Mạt Mat em xem, con bé Đại Song này, những năm này cũng thay đổi không ít, em cũng nhìn thấy, em xem Đại Song có phù hợp hay không?”
Tiết Nhã vẫn muốn chút mặt mũi, cô ấy cũng không dám nói thẳng, dùng Đại Song như thế nào, nói như vậy, Mạt Mạt có từ chối, cô ấy cũng không mất mặt.
Mạt Mạt nhìn về phía Đại Song, trong mắt Đại Song tràn đầy khát vọng, căng thẳng tới mức tay đều đang run lên, nói một câu có lương tâm, điều kiện của bản thân Đại Song vô cùng tốt, ngũ quan tỉnh xảo, cho người ta cảm giác tự nhiên, điều này rất chiếm ưu thế.
Nhưng Mạt Mạt muốn cân nhắc thêm, cô cần đứa thích hợp nhất, Mạt Mạt tươi cười mang theo chút áy náy: "Chị dâu, em cũng không nói dối với chị, em có quyền quyết định chuyện này, nhưng em muốn xem tất cả bọn nhỏ một chút rồi mới quyết định, về phần hiện tại cái gì em cũng không thể nói."
Tiết Nhã vội nói: "Hôm nay là chị đường đột, khiến cho em khó xử rồi."
Mạt Mạt cười: "Không sao đâu, chị dâu không cần suy nghĩ nhiều."
Tiết Nhã nhìn thấy Mạt Mạt cười, nhưng cô ấy biết rõ, sau khi cô ấy mở miệng, thì đã thấp hơn Mạt Mat một cái đầu rồi, Tiết Nhã nhìn Đại Song, cũng may, con bé này này không vứt thể diện đi, nếu không cô ấy tức chết mất.
Đại Song dĩ nhiên trong lòng không vui, nhưng ở công ty giải trí cũng được may năm, học môn đầu tiên chính là quản lý sắc mặt, trong lòng dù có thất vọng, cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Hôm sau Mạt Mạt đến công ty giải trí, sau lưng còn có Tào Phi đi theo, chuyện tiếp xúc hậu kỳ này cũng là Tào Phi phụ trách.
Tôn Nhuy tiếp đón Mạt Mạt, đã chờ từ lâu, Mạt Mạt đến thẳng sảnh luyện tập, mấy đứa bé đã chờ ở bên trong.
Đại Song thình lình xuất hiện, Mạt Mạt và Tôn Nhuy đi vào, ánh mắt của mấy đứa bé đều quay lại, mấy đứa bé đều biết lần này là cơ hội, cố gắng hết sức thể hiện ra sự hoàn mỹ nhất của chính mình.
Mạt Mạt ngồi trên ghế, đầu tiên cảm quan rất quan trọng, lần này Đại Song không có ưu thế, con bé đã quá quen thuộc rồi, Mạt Mạt càng chú ý những đứa nhỏ khác nhiều hơn.
Trong phòng có tất cả năm đứa nhỏ, không hơn kém nhau nhiều đều khoảng mười mấy tuổi, tuổi tác đều rất gần, con gái nhiều hơn con trai, con trai chỉ có một đứa.
Bé trai mặt mũi vô cùng tốt, chói lọi như ánh mặt trời, đẹp trai, căn bản rất tốt, Mạt Mạt cũng có thể nghĩ ra được, qua mấy năm nữa, có thể mê đảo bao nhiêu thiếu nữ.
Tôn Nhuy đang nắm trong tay một quả pháo nổ đó! Chỉ đợi đến lúc gáy một tiếng ai nấy cũng phải kinh ngạc.
Ánh mắt Mạt Mạt rời khỏi người bé trai, chuyển hướng sang nhìn đám bé gái, ngoại trừ Đại Song, còn có ba đứa bé gái, rất ngây ngô, cũng đều mỗi người mỗi vẻ, có phong cách của mình, nhưng cũng không nhất định đều là người xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận