Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 433. Càng già càng cay 1

Chương 433. Càng già càng cay 1Chương 433. Càng già càng cay 1
Miêu Chí nhìn Mạt Mạt khen ngợi: "Quả nhiên thông minh, trung đoàn này mới thành lập, bỏ vào đó rất nhiều tài nguyên, tương lai là tốt đẹp."
Mạt Mạt: "Ông ngoại vất vả rồi, ông vì chúng cháu mà thật sự đã lao tâm khổ tứ."
"Vất vả vì mấy đứa, ông cũng sẵn lòng, mấy đứa tốt rồi, ông mới có thể yên tâm, nhân lúc ông ngoại còn sống, nhất định sẽ an bài ổn thoả cho mấy đứa, ông ngoại hy vọng có thể sống thêm mười năm nữa, để có thể bảo vệ che chở cho mấy đứa các cháu."
Hốc mắt Mạt Mạt đỏ lên: "Ông ngoại, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
Miêu Chí cười ha ha: "Ông ngoại nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Mạt Mạt để ý ông ngoại nói mười năm nữa, mười năm sau chính là năm 1978. tất cả đều đã trôi qua rồi, ông ngoại không cẩn thận mà nói ra hay là biết cái gì rồi? Thử hỏi: "Ông ngoại, vì sao ông lại nói là mười năm nữa al"
Miêu Chí nhìn thoáng qua Khởi Hàng, Khởi Hàng đứng dậy: "Mợ út, cháu ra ngoài đi vòng vòng."
Mat Mạt: "Được!"
Khởi Hàng đi rồi, Miêu Chí mới nói: "Bởi vì dựa vào việc ông ngoại hiểu rõ tình thế, cuộc phong ba này nhanh thì tám năm, chậm thì mười năm mới có thể kết thúc." Mat Mat choáng váng, cô giống như được tẩy não, vừa rồi cô đã suy nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, không nghĩ tới ông ngoại lại phân tích ra được, nhưng mà gừng càng già càng cay, vô cùng nhạy bén với sự biến hoá của thế cục.
Miêu Chí lại nói: "Việc của Tô Nhị không phải ông ngoại không giúp đỡ, cậu ấy ở nông thôn còn tốt hơn, cho dù ông có giúp cậu ấy một chút, cậu ấy trở vê cũng chỉ là tay sai cho người ta, cháu về nói với Triều Dương một tiếng."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Miêu Chí cười: "Về phần Triều Dương, nó cũng không cần liều lĩnh, mấy năm nay nó không thể nào thăng tiến, thời cơ đã đến, đã đến lúc nó ra mặt rồi."
Mat Mạt nghỉ ngờ hỏi: "Ông ngoại, sao ông không tự nói với Triều Dương?"
Miêu Chí gõ lên trán Mạt Mạt: "Con bé ngốc, đầu tiên ông là ông ngoại cháu, cháu mới là người thân nhất của ông, cái gì ông cũng nói cho cháu, Trang Triêu Dương mới có thể càng coi trọng cháu, ông cần phải đề phòng một chút, ông không ở bên cạnh cháu nhìn chằm chằm được, ngộ nhỡ thằng nhóc đó bắt nạt cháu thì sao?”
Bây giờ Mạt Mạt mới hiểu ra, khoé miệng mỉm cười: "Anh ấy còn lâu mới đám bắt nạt cháu, cháu bắt nạt anh ấy còn tạm được."
Miêu Chí cười ha ha: "Được, được, đây mới là cháu gái của Miêu Chí, có phong thái năm đó của bà ngoại cháu." Mat Mat hỏi: "Năm đó bà ngoại cứ bắt nat ông ngoại ạ?"
Đáy mắt Miêu Chí dịu dàng: "Bà ngoại cháu là thiên kim tiểu thư, lại từng du học nước ngoài, tính cách mạnh mẽ, không chỉ duyên dáng còn bá đạo, nhưng mà ông ngoại cháu cũng lợi hại, có thể khiến bà ngoại cháu rửa tay làm canh."
Mạt Mạt vô cùng hiếu kỳ: "Ông ngoại, ông và bà ngoại gặp nhau như thế nào vậy, điều kiện nhà ta và bà ngoại kém quá xa."
Miêu Chí vừa muốn nói, Triệu Tuệ bế con tới, chủ đề này chỉ có thể dừng lại, Mạt Mạt rất tiếc nuối, u oán nhìn Triệu Tuệ, cô ấy không đến muộn một chút, ông ngoại thật khó mới sẵn lòng mở miệng.
Triệu Tuệ bị nhìn có hơi ngại ngùng: "Mạt Mạt, hôm nay chị mặc có gì không đúng à?"
Mạt Mạt đón lấy đứa nhỏ: "Không có, rất đẹp."
"Vậy sao em cứ nhìn chị vậy?"
"Bởi vì chị đến quá đúng lúc thôi."
Miêu Chí bế lấy đứa nhỏ từ tay Mạt Mạt: "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi nấu cơm đi!"
Mạt Mạt đứng dậy: "Vâng."
Triệu Tuệ thấy con trai ở trong lòng ông ngoại không khóc không náo: "Ông ngoại, cháu đi giúp Mạt Mat,
Miêu Chí xua tay: "Đi đi, ông trông thằng bé là được." "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận