Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 441. Tiền đồ 1

Chương 441. Tiền đồ 1Chương 441. Tiền đồ 1
Khởi Hàng ghé vào bên cửa sổ, đưa mắt nhìn: "Thật là nhiêu xe, trên xe kéo kia đều là pháo hết sao? Mợ út cháu không nhìn lầm chứ?"
Trời sinh con trai có sự yêu thích đối với vũ khí, cho dù Khởi Hàng không thích làm lính, nhưng vẫn thích vũ khí như trước, nhìn thấy pháo thì vô cùng phấn khích.
Mạt Mạt nhận ra được, hình dạng được vải che lại kia quả thực là pháo, nheo mắt lại: "Là pháo, Thanh Nhân tới rồi."
Khởi Hàng nhón chân, nếu không phải bên ngoài gió tuyết lớn, cậu đã mở cửa sổ ra rồi: "Không có lính mà, đây chỉ là đội xe thôi."
Mạt Mạt hà hơi lau cửa sổ, đáy mắt thất vọng, thật sự là vậy, đều là pháo, không có lính, xem ra phải đợi đến ngày mai rồi.
Khởi Hàng bám vào cửa sổ: "Mợ út, ông ngoại Miêu có phải là sắp đi rồi không?"
"Ừm, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi, chờ ngày mai sư đoàn trưởng mới đến, ông ở lại trấn giữ mấy ngày, rồi ông về Thành Dương."
"Mợ út, mợ có theo vê không?"
"Mợ ấy à, đi về cần hai ngày, lại cần hai ngày nữa để trở lại."
Khởi Hàng cười híp mắt: "Cậu út nhất định không nỡ." "Được rôi, thăng nhóc thổi này, ngay ca mo cũng trêu chọc, lá gan lớn quá rồi nhỉ?"
Khởi Hàng nhảy dựng lên: "Cháu không nói gì, không nói gì cả, cháu đi thu dọn đồ đạc đây."
"Thằng nhóc thối, coi như cháu chạy nhanh."
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về, quần áo trên người đều đã ướt đẫm, Mạt Mạt cởi cúc áo ra: "Nhanh cởi ra, mang tới bếp lò trong nhà bếp để hong khô."
"Được."
Mat Mat cầm móc treo quân áo lên, treo ở hộc tủ trong nhà bếp, bê bánh và rau hấp ra, Trang Triều Dương lau đầu đi ra: "Hôm nay em nướng bánh à?"
"Đúng vậy, hôm nay em nướng mỏng, cuốn lấy rau hấp ăn là vừa, mau nếm thử đi."
Trang Triều Dương ngồi xuống gắp lấy một miếng, dựa theo Mạt Mạt nói cuốn lấy để ăn, cắn một miếng to: "Ừm, thực sự ăn rất ngon."
Mạt Mạt húp cháo: "Sao quần áo của anh ướt hết vậy?"
"Bọn anh đến giúp gỡ pháo, trên người đổ mồ hôi là cũng ướt."
Khởi Hàng kích động hỏi: "Cậu út, sờ vào pháo có phải rất có cảm giác hay không, thật đáng tiếc, cháu không được vào."
Trang Triều Dương hu một tiếng: "Cháu xoay người là muốn xuất ngũ, còn muốn làm pháo binh? Đừng nghĩ nữa, bồi dưỡng mỗi một pháo binh đều hao phí tài nguyên, những pháo binh trưởng thành đều là nhân tài khan hiếm, cháu muốn đi vào cũng đừng mong đến xuất ngũ."
Khởi Hàng vội vàng xua tay: "Cháu cũng không định cả đời ở trong quân đồn, cháu là người có lý tưởng rộng lớn, mặc dù bây giờ không cho buôn bán, nhưng cháu tin sau này nhất định sẽ được làm, ha ha, không đảm đương nổi lão đại, cháu muốn làm kẻ có tiền, muốn cái gì thì có cái đó, ăn chân giò thì chỉ cần quơ tay một cái."
Mạt Mạt: "..."
Sự theo đuổi này thật có tiền đồ.
Trang Triêu Dương mặc kệ Khởi Hàng phát rồ lên, nói với Mạt Mạt: "Lệnh điều động hôm nay đã xuống rồi, buổi chiều chuẩn bị đi bàn giao, đợi ngày mai đoàn trưởng trung đoàn pháo binh đến, anh sẽ đến đó."
"A, nhanh như vậy à, hôm nay đoàn trưởng trung đoàn pháo binh không theo tới sao?"
"Không, vẫn ở phía sau cùng với tân binh."
Mạt Mạt bỏ đũa xuống, hai mắt sáng lấp lánh: "Doanh trưởng mới ở trung đoàn các anh thì sao? Bổ nhiệm chưa?”
"Ừm, giống như anh đoán, Hứa Thành, phó doanh là Vương Thiết Trụ, nhưng mà nhà phân cho Vương Thiết Trụ phải đợi đến mùa xuân sang năm."
Mạt Mạt có chút thất vọng, sau đó cười nói: "Mùa xuân năm sau cũng tốt, Triệu Đại Mỹ cũng không ở phía Bắc bao giờ, trong nhà nhất định không có quân áo bên này, nhà cũng phải sắp xếp cho thoả đáng, không có mấy tháng thì đúng là không tới được." "Ừm, buổi tối anh sẽ về muộn, không cần chờ anh ăn cơm, hai người cứ ăn trước đi." "Em biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận