Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1683. -

Chuong 1683. -Chuong 1683. -
Trang Triều Dương cảm thấy cũng duoc"Hay là nuôi một con?”
Mạt Mạt nhéo Trang Triều Dương một cái, lời cô nói là lời đang lúc tức giận mà, cô không thích chó, đặc biệt là mùa hè rụng lông, cô hơi có bệnh sạch sẽ.
Trang Triều Dương vội vàng xin tha,'Chị dâu Tôn đang ở nhà đó, đừng để người khác nhìn thấy!"
Mạt Mạt buông tay, thấy chị dâu Tôn đang ở bên ngoài nói chuyện, khe nói: "Anh nói chị dâu Tôn, em đang có chuyện muốn nói với anh đây! Con gái của chị dâu Tôn không phải đỗ đại học danh tiếng sao, không muối chị dâu Tôn làm giúp việc nữa."
"Chị dâu Tôn nói thế nào?"
Mạt Mạt nói: "Mấy ngày trước thái độ của chị dâu Tôn kiên quyết từ chối rồi, nhưng dạo gần đây em thấy chị dâu Tôn lại có ý này rồi."
"Nếu như chị dâu Tôn nghỉ việc thì làm sao đây? Tìm một người khác?"
Mạt Mạt cũng đang buồn phiền đây!"Nói thật, nhà mình đã quen chị dâu Tôn rồi, đổi người khác nhất định không quen, nhưng giữ chị dâu Tôn lại cũng không được, chồng chị dâu Tôn không phải trong ngành, mấy năm trước mở một tiệm sửa chữa, làm ăn cũng khá được, trong nhà cũng không thiếu tiền, con gái lại đỗ đại học, con trai cũng học cấp ba, người ta muốn về nhà chăm sóc con cái, hưởng phúc cũng là chuyện đương nhiên."
Trang Triều Dương cũng thực sự không tìm được lý do giữ lại,"Hay là anh tìm người khác?”
Mat Mat lắc đầu,"Cứ thôi vậy, em không muốn cầm tay chỉ dạy một người khác, dù sao thì mấy đứa bé cũng lớn rồi, cũng không ở nhà, nếu quả thực không được thì để em làm."
Trang Triều Dương vuốt ve tay vợ yêu, kéo cao lên một chút,"Em xác định sẽ dùng cái tay này nấu cơm dọn dẹp nhà cửa?"
Mạt Mạt hu một tiếng,"Đừng có chê người ta, em dùng đôi tay này chăm sóc các ngài đây bao nhiêu năm rồi? Nói cứ như là em chưa làm việc bao giờ ấy."
"Anh xót cho em mà, không phải em đang chuẩn bị làm từ thiện sao? Anh sợ em bận quá mệt người thôi."
Mạt Mạt ra hiệu Trang Triều Dương giúp cô bóp vai,"Mệt người cũng chẳng có cách nào khác, chỉ hi vọng chị dâu Tôn có thể làm thêm nửa năm."
"Vậy thì nói chuyện với chị dâu Tôn, chúng ta cũng thuê chị dâu Tôn nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng là quan hệ chủ tớ, nhưng cũng rất quan tâm chăm sóc nhà mình."
Mạt Mạt nói: "Được, em nói với chị dâu Tôn."
Chị dâu Tôn đi vào nhà, hai vợ chồng không nói chuyện nữa, phía sau chị dâu Tôn còn có Tôn Nhụy.
Ba năm rồi, trong nhà đã quen với Tôn Nhụy, đặc biệt là đám trẻ con đều rời nhà đi học, Tôn Nhụy đến Mat Matrat vui vẻ, trong nhà náo nhiệt.
Tôn Nhụy xách đồ đặc sản đặt trên đất/Ah cả cũng ở nhà à!"
Trang Triều Dương ừ một tiếng, hơi bàng hoàng, bắt đầu từ khi nào Tôn Nhụy gọi anh là anh cả, Trang Triều Dương ti mỉ nhớ lại, là Tết năm 87, Tôn Nhụy khóc vô cùng thảm thiết, gọi anh cả, anh không thừa nhận cũng không phản đối.
Từ sau năm 87, Tôn Nhụy liền thay đổi xưng hô, gọi anh cả chị dâu, cũng nịnh mấy đứa bé gọi cô ta là cô, cũng trở thành khách thường xuyên đến nhà.
Tôn Nhụy thay giày, xách đặc sản tới,"Tương ớt em ăn thấy khá ngon nên đem đến một ít."
Mat Mạt lấy ra ngửi,'"Mùi cũng được."
Tôn Nhụy cười,"Ngon lắm đó nên em mới đem đến, tối nay nếm thử."
"Được, bộ phim cuối cùng đã quay xong rồi hải!"
Tôn Nhụy gật đầu,'Quay xong rồi, phần diễn của em đóng máy trước nên về trước luôn."
Mạt Mạt cảm thấy kiếp trước Lý Thư nhất định là fan hâm mộ phim truyền hình, đặc biệt là kiểu cực kì thích xem tivi, tuy rằng không hoàn toàn thuộc hết tình tiết ohim, có chỗ cũng thay đổi một chút, nhưng cũng rất được.
Kể từ kịch bản cung đấu đầu tiên cho đến vỡ hiệp, mỗi bộ phim đều thành công, phản ứng đều rất được, Lý Thư cũng không ngờ tới, việc đi đến bước đường cùng của cô ta lại là việc khiến cô ta nổi tiếng, trở thành biên kịch có tiếng tăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận