Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1048. Oán hận 2

Chương 1048. Oán hận 2Chương 1048. Oán hận 2
Oán hận 2
Đây là lần đầu tiên Bàng Linh thấy mợ út bực bội đến như thế, nhưng mà vẫn có thể hiểu được, đổi lại người nào cũng sẽ giống mợ út thôi, quả thật rất khiến người ta phải cạn lời.
Bàng Linh vẫn lo lắng nói: "Nếu Chu Tiếu oán hận mợ hơn nữa thì cô ta có gây bất lợi gì cho mợ không?”
Mạt Mạt vẫn bình tĩnh: "Dù sao thì cô ta cũng đã hận mợ rồi, cho dù có nhiều thêm một chút thì mợ cũng không thèm để ý đâu."
Điều duy nhất khiến Mạt Mạt phiền muộn lúc này chính là, được rồi, Chu Tiếu cần phát tiết nên cứ trút hết lên đầu cô, xem như cô đã hiểu rõ, sau này nhất định cô phải tránh thật xa những người có quan hệ với Hướng Hoa.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, Mạt Mạt ngồi trên xe còn có thể nhìn thấy Chu Tiếu vẫn đứng ở cổng, trên người đã phủ một lớp tuyết nhưng ánh mắt Chu Tiếu vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe.
Mạt Mạt cụp mắt xuống, cũng may mà thi xong được nghỉ, cô không cần phải gặp Chu Tiếu nữa.
Chu Tiếu nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần chạy xa, hy vọng của cô ta không còn nữa, lúc này đã hoàn toàn hết hy vọng rồi. Trong đầu Chu Tiếu lúc này không phải là Hướng Hoa, không phải là vị trí phu nhân Hướng mà là gia đình hạnh phúc của Liên Mạt Mạt. Dựa vào cái gì mà Liên Mạt Mạt có thể có được gia đình hạnh phúc như vậy, mà cô, phải bất hạnh như thế này.
Chu Tiếu tiến vào thế giới của cô ta, bắt đầu vòng lặp vô hạn, nếu nghĩ thông suốt, nhất định sẽ đại ngộ, nếu như nghĩ không ra, chỉ càng thêm cực đoan.
Thi xong được nghỉ, Mạt Mạt cũng không đi xem thành tích mà xin phép ở nhà. Đây là ý của Trang Triều Dương, Trang Triều Dương hoàn toàn không thể yên tâm về cô, Mạt Mạt không đi, chỉ nhờ Vân Kiến đi lấy.
Vân Kiến và Trịnh Đình Đình đến vào buổi chiều, trong tay hai người xách theo hành lý, Mạt Mạt nhận lấy bảng điểm và tiền thưởng mà Vân Kiến đưa cho cô: "Hai người xách hành lý đi đâu vậy?”
Vân Kiến nói: "Được nghỉ nên em muốn đến chơi nhà Đình Đình vài bữa, đã mua vé xe rồi, lần này em với Đình Đình sẽ bắt xe đi, chị, bọn em đi trước đây."
Mạt Mạt đứng lên: "Hai đứa đi gấp vậy à?"
Vân Kiến: "Hai giờ là xe chạy rồi."
Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là giữa trưa: "Hai đứa bắt xe buýt đi có kịp đón xe không? Để chị lái xe đưa hai đứa đi."
Vân Kiến khoát tay: "Kịp mà, vẫn còn hai tiếng nữa, chị, bọn em đi trước nhé."
Mạt Mạt: "Ừ, được rồi, trên đường nhớ chú ý đấy." Van Kiến vây tay: "Em biết rôi, chị đóng cửa lại đi, trên hành lang lạnh lắm."
Vân Kiến và Trịnh Đình Đình xuống lầu rồi Mạt Mạt mới đóng cửa lại, ngồi xuống sô pha bật cười. Lần này Vân Kiến không chỉ đến chơi nhà Trịnh Đình Đình mà còn muốn định ra hôn sự nữa, cũng chỉ có Đình Đình không nhìn ra thôi, thằng nhóc này ý không ở trong lời nói, quá tỉnh rồi.
Mạt Mạt cầm lấy bảng điểm, bởi vì cô đang mang thai nên không còn giữ vị trí đứng đầu nữa. Lần này cô xếp vị trí thứ ba, Mạt Mạt thấy thành tích như thế này đã hài lòng lắm rồi, cô còn tưởng rằng sẽ rơi khỏi top năm nữa chứ.
Mạt Mạt nhìn tiền thưởng, buổi tối quyết định ăn đồ ngon. Vừa định xuống lầu thì bên ngoài liền có tuyết rơi, Mạt Mạt đứng ở cửa lầu, chỉ có thể bước lên vào nhà lại.
Tùng Nhân thấy mẹ trở về, mặc quần áo đứng lên: "Mẹ, mẹ muốn mua gì, con đi mua cho."
Mạt Mạt cởi áo khoác ra: "Không cần đâu, bên ngoài có tuyết rơi, con đi ra ngoài mẹ cũng không yên tâm được. Xem ra ngày mai ăn tiệc cũng được, tối nay chỉ có thể ăn mì thôi."
Tùng Nhân nói như ông cụ non: “Cho dù ngày mai không có tuyết thì mẹ cũng không thể đi ra ngoài. Quyết định thế này, sau này mẹ muốn mua gì cứ nói cho Tùng Nhân với em trai, bọn con sẽ mua về cho mẹ."
Mạt Mạt nhéo má hai đứa con trai: "Mẹ biết rồi, hai ông quản gia a.”
Tùng Nhân cong mắt: "Cho nên sau này mẹ phải nghe lời bọn con, không được ra ngoài một mình nữa."
Mạt Mạt cười: "Biết rồi."
Thùng thùng, có tiếng gõ cửa dồn dập, Mat Mat vội vàng ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận