Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 905. Ngô Mẫn 1

Chương 905. Ngô Mẫn 1Chương 905. Ngô Mẫn 1
Ngô Mẫn 1
Mạt Mạt hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu được lời Thẩm Triết. Việc này dan dần sẽ trở thành chuyện của quân đội, còn không bằng sớm không nhúng tay vào: "Em hiểu rồi, chờ Triều Dương trở về em sẽ nói lại với anh ấy."
Thẩm Triết nói: "Những chuyện khác chờ xin phép đã rồi nói sau, việc này không thể làm xong trong một sớm một chiêu được, phải chậm rãi, không cần vội."
Mạt Mạt: "Cảm ơn anh họ."
"Không cần cảm ơn."
Mạt Mạt đã làm cá xong, quay vào phòng bếp. Bọn nhỏ quay về rất nhanh, ăn cơm xong Mạt Mạt tiễn Thẩm Triết vê.
Ngày thứ hai tới trường học, Mạt Mạt nhìn thấy Ngô Giai Giai ở cổng trường. Đi theo phía sau Ngô Giai Giai là một bà lão tóc hoa râm, Mạt Mạt liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Ngô Mẫn.
Đã lâu lắm rồi không có tin tức của Ngô Mẫn, Mạt Mạt cho rằng Ngô Mẫn đã chết, không ngờ vẫn còn sống.
Ngô Giai Giai già đi rất nhiều, áo quần giặt nhiều bạc phếch, có thể thấy được cuộc hôn nhân thứ hai cũng không như ý.
Ngô Giai Giai nhận ra Mạt Mạt, kéo tay Ngô Mẫn đi tới, có vẻ hơi de dặt: "Unm Mat Mat gặp cô thật tốt quá. Chúng tôi vừa mới đến trường, không biết đường đi, cô có thể dẫn chúng tôi đi tìm Tôn Nhụy được không?"
Mạt Mạt sửng sốt, cô và Ngô Giai Giai đã từng có xích mích mà, tại sao Ngô Giai Giai có thể tự nhiên nhờ cô dẫn đường như vậy?
Mạt Mạt đánh giá Ngô Giai Giai, trong mắt Ngô Giai Giai tràn đầy vẻ tính toán, trong đáy mắt đều là sự khôn khéo. Sống cuộc sống không như ý nhiều năm như vậy rồi, luyện được da mặt cũng cũng dày thật.
Mạt Mạt cũng sẽ không dẫn Ngô Giai Giai và Ngô Mẫn đi. Cô mà dẫn đi, nhất định sẽ tự gây phiền toái cho mình.
"Tôi còn phải đi học, cô tự mình hỏi thăm đi."
"Này, Mạt Mạt, đã nhiều năm như vậy không gặp rồi, chẳng lẽ chút việc nhỏ này mà không giúp được à? Chúng ta là bạn cũ đấy."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Cô xác định chúng ta từng có giao tình?”
Ngô Giai Giai cười gượng: "Đó đều là chuyện thời trẻ, đều là chuyện của quá khứ, đã nhiều năm như vậy rồi, thù hận lớn mấy rồi cũng mất."
Mạt Mạt: "Cô quên nhưng tôi còn nhớ đấy, tôi còn phải đi học."
Mat Mat nói xong kéo Bàng Linh đi, cô xem nhữ đã hiểu rõ, Ngô Giai Giai da mặt dày còn khó chơi hơn so với trước kia.
Mạt Mạt và Bàng Linh đi một lúc, Bàng Linh tò mò hỏi: "Mợ út, hai người vừa rồi là ai thế?"
Mạt Mạt: "Chị họ của Tôn Nhụy và mẹ cô ta."
Bàng Linh há to miệng: "Vậy chẳng phải là mẹ của Hướng Hoa sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Bàng Linh sửng sốt: "Vậy tại sao bây giờ hai người đó lại tìm tới đây?"
Mạt Mạt nói: "Bởi vì Tôn Nhụy nổi tiếng. Tôn Nhụy đóng phim, phim chiếu ở các thành phố lớn. Cho dù không vào xem thì ở cửa rạp chiếu phim cũng sẽ nhìn thấy áp phích, đương nhiên sẽ tìm tới."
Bàng Linh: "Tôn Nhụy như thế này có tính là tự hố mình không, cháu thấy người tới cũng không có ý tốt đâu."
Mạt Mạt thầm nghĩ, đương nhiên người tới không có ý tốt rồi. Ngô Giai Giai lăn lộn như bây giờ, trách nhiệm của Tôn Nhụy cũng không nhỏ. Còn có Ngô Mẫn nữa, cuộc sống của Ngô Mẫn cũng không dễ chịu, nhiều năm như vậy rồi, làm gì còn tình mẹ con nữa, trong mắt bà ta bây giờ chỉ có tiền thôi.
Mạt Mạt và Bàng Linh đi chậm rãi, bị Chu Tiếu phía sau đuổi theo. Chu Tiếu châm chọc: "Có người chỉ biết làm bộ làm tịch, bây giờ ngay cả mấy người họ hàng nghèo cũng không nhận."
Mạt Mạt dừng bước, bởi vì chuyện tài sản nên Chu Tiếu nhắm vào cô khắp nơi, có lẽ cô ta đã nhìn thầy chuyện lúc nãy rôi.
Mạt Mạt đột nhiên cười cười: "Câu này tôi ghi nhớ rồi đấy. Chu Tiếu à, cô chính là phó hội trưởng hội sinh viên, đừng đến lúc đó người không nhận họ hàng nghèo lại là cô đấy."
Chu Tiếu cau mày: "Lời này của cô là có ý gì?"
Đáy mắt Mạt Mạt đầy vẻ châm chọc: "Ý trên mặt chữ đấy. Đến lúc đó cô sẽ biết. Còn bây giờ tôi chỉ nói trước, hai người kia không phải là họ hàng của nhà tôi."
Chu Tiếu chặn đường Mạt Mạt lại: "Bọn họ là ai?"
Mạt Mạt không chịu nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận