Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1310. Bất ngờ 2

Chương 1310. Bất ngờ 2Chương 1310. Bất ngờ 2
Mat Mạt vịn lan can cầu thang, nghiến răng, tay ngứa ngáy vô cùng, thằng nhóc Tùng Nhân này hiểu biết thật đúng là nhiều!
Sau lưng Tùng Nhân lạnh lẽo, quay lại nhìn, cười xuê xoà : "Mẹ, mẹ dậy rồi."
Hai mắt Mạt Mạt như dao: "Nếu như không dậy, con còn muốn nói điều gì?"
Tùng Nhân thầm kêu toi rồi, quả nhiên để cho mẹ nghe được rồi: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích."
Mạt Mạt: "Mẹ không nghe, bây giờ mẹ muốn cùng con nghiên cứu thảo luận một chút, tuổi còn nhỏ không học cho tốt, vậy mà biết chút ít linh tỉnh vớ vẩn, mẹ thấy mấy ngày không trừng trị con, con không biết mình họ gì nữa rồi!"
Ánh mắt Tùng Nhân nhìn về phía cha mình, vừa muốn mở miệng nói đây là nghe cha nói, đã bị cha đoạt trước: "Quả thực nên đánh, vợ tới trước, nếu như không giáo dục tốt, thì đến lượt anh, anh thấy trong sân nhà mình có một cây gậy gỗ không tệ, kích thước bằng cổ tay anh."
Tùng Nhân: "....”
Cha ở trong tối âm thầm uy hiếp cậu bé, cậu bé cực kỳ tức!
Tùng Nhân nhìn cha, nháy mắt, ý tứ chỉ có một, cha không cứu con, con sẽ nói là cha dạy.
Trang Triều Dương hằm hè, con với chả cái, học được cách uy hiếp ngược lại rôi, Trang Trieu Dương đứng dậy nói với vợ: "Anh đánh nó trước, ai bảo nó không học tốt, vợ ăn cơm trước đi, đừng đánh đau tay."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương dẫn Tùng Nhân đến sân, lười đi để ý tới hai cha con diễn kịch, ngồi trước bàn ăn ăn cơm.
An An nghe tiếng gào thét của anh cả ngoài cửa, bĩu môi: "Mẹ, giả quá."
Mạt Mạt: "Ừm, quả thực rất giả."
Thất Cân chạy mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh đã trở về rồi: "Mẹ, cha đánh anh cả thật!"
Mạt Mạt bỏ đũa xuống, mở cửa, Trang Triều Dương quả thực đang đánh Tùng Nhân, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thằng nhóc con, ai bảo con dám uy hiếp cha."
Tùng Nhân chạy như con khỉ, chạy khắp sân, Trang Triều Dương bắt lấy Tùng Nhân, Tùng Nhân oa oa kêu to, thằng nhóc này này rất nhanh nhẹn, Trang Triều Dương thật sự không đánh trúng được mấy lần.
Mạt Mạt day trán, Trang Triều Dương thật sự giả vờ đủ, nếu anh thật sự muốn đánh, còn có thể để Tùng Nhân chạy.
Mạt Mạt đen mặt: "Được rồi, hai người không thấy mất mặt à, chạy khắp sân làm gì? Nhìn hoa của em đều đổ rồi, mau về nhà cho em."
Trang Triều Dương lập tức vứt đi cây gậy trong tay, thấy Tùng Nhân chạy tới, hu một tiếng: "Dựng mấy chậu hoa dậy, nếu như chết rồi, hôm nay con cứ ở trong nhà đi!"
Tùng Nhân: ”"....”
Rõ ràng đã thương lượng xong hai người diễn kịch, làm sao người gánh vẫn là cậu bé.
Tùng Nhân đối diện với ánh mắt nguy hiểm của cha, nuốt nước miếng, một lần uy hiếp cha sẽ không thật sự tức giận, nhưng một lần nữa, cha tuyệt đối sẽ đánh gãy chân cậu bé.
Mạt Mạt mặc kệ Trang Triều Dương, quay về nhà ăn cơm.
Lúc đầu Trang Triều Dương đuổi theo đánh Tùng Nhân, thì có không ít người chú ý, kết quả một câu nói của Mạt Mạt, trấn trụ được không ít người.
Ở niên đại này, chủ nghĩa đàn ông, chủ nhà là người đàn ông, đương nhiên cũng có cặp vợ chồng tình cảm vô cùng tốt, nhưng ở bên ngoài cũng sẽ cho người đàn ông mặt mũi.
Nhưng Mạt Mạt nói như vậy, Trang Triều Dương không những không tức giận, còn chuồn mất, được rồi, Trang Triêu Dương ở khu lính mới cũng là vợ quản chặt chẽ, hiện tại cái tên này cũng sắp truyên ra ngoài rồi.
Mạt Mạt thu dọn bàn xong hỏi: " Mấy người thương lượng xem hôm nay muốn đi đâu?"
Trang Triều Dương: "Đến thị trấn Liên Hoa, Tùng Nhân nói lần trước cũng chưa ngắm được kỹ đã xảy ra chuyện rôi, lân này muốn chèo thuyên hái sen câu cá, anh cảm thấy không tệ, vợ theo em thì sao."
Mạt Mạt mắt sáng rực lên: "Đề nghị này không tệ, lần trước Tùng Nhân một tấm hình cũng không chụp được, lần này cả nhà chúng ta phải chụp nhiều mấy tấm, gửi bưu điện về nhà."
Trang Triều Dương: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận