Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 439. Tuyết lớn 1

Chương 439. Tuyết lớn 1Chương 439. Tuyết lớn 1
Mạt Mạt cũng không nghĩ nhiều, Tề Hồng tiếp tục nói: "Nhà bác Đổng chỉ có một đứa con trai, hai vợ chồng bác Đổng lo buồn gần chết, hơn ba mươi còn chưa kết hôn, còn tưởng là thích đàn ông nữa, trước đó một thời gian cuối cùng cũng đã kết hôn, tâm bệnh của hai cụ cũng biến mất!"
Mạt Mạt hít vào một hơi, bị kim đâm vào tay: "Con trai của bác Đổng nhà cô có phải tên là Đổng Hàng hay không?”
"A, làm sao cô biết, vừa rồi tôi có nhắc đến sao?"
Mạt Mạt cảm thán, vận mệnh thật thần kỳ, sư đoàn trưởng sắp tới lại là cha chồng của Y Y: "Cô có còn nhớ hay không, lần trước tôi có một người bạn đến đây, cô cùng đi với tôi đón cha của cô ấy."
Te Hồng gật đầu: "Nhớ chứ, tên là Tiền Y Y."
"Một thời gian trước cô ấy kết hôn, gả cho người cũng tên là Đổng Hàng, tôi còn đến tham dự lễ cưới nữa đó! Cô nói xem chuyện này có khéo hay không?”
Tề Hồng kinh ngạc thốt lên: "Vậy cũng quá khéo đi, ha ha, quay một vòng lại đều là người nhà."
"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới, cũng không biết Đổng Hàng và Tiền Y Y có tới không, nếu như tới thì tốt quá."
Te Hồng cười hi hì: "Chúng ta cùng tụ tập một chỗ, bốn người là có thể chơi mạt chược rồi."
"Thật không nhìn ra, cô còn biết chơi mạt chược nữal"
Te Hồng hu hừ: "Tôi đương nhiên là biết rồi, tôi học theo bà ngoại, bà là cao thủ mạt chược, đáng tiếc, bây giờ không thể chơi, nhưng chúng ta có thể chơi cái khác, nếu không mỗi ngày trôi qua đều thật Vô VỊ."
"Cô còn thấy vô vị? Tôi thấy cô mỗi ngày đều rất thú vị đấy chứ."
"Đó đều là tự tiêu khiển."
Buổi chiều Lưu Miểu đến tìm Mạt Mạt, cô bé ngồi trên ghế, chân cũng không đàng hoàng, lúc lắc vung vẩy, Mạt Mạt đập xuống: "Con gái, ngồi phải giống như ngồi, ngồi đàng hoàng."
Lưu Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống: "Ở nhà em lúc lắc quen rồi, cha mẹ em mất sớm, ông nội của em không nỡ để cho em chịu một chút tủi thân nào, ra ngoài làm việc rồi mới biết bên ngoài thật không tốt giống như tưởng tượng."
Thảo nào từ trước tới nay Lưu Miểu không nhắc tới cha mẹ, thì ra đều đã mất rồi, Mạt Mạt rất thương cô bé này: "Làm sao, bị ức hiếp rồi hả?"
Lưu Miểu lắc đầu: "Không phải, các chị ở trong viện rất quan tâm em, chỉ là có khi gặp phải bệnh nhân hay làm khó dễ, nói chuyện vô cùng không khách khí."
"Em cũng đừng để ở trong lòng, bọn họ nói khó nghe, em coi như là không nghe thấy, phải học được cách tiết chế bản thân, hiểu không?" Lưu Mieu gật đầu: "Em hiểu mà, y tá trưởng cũng nói như vậy, chị Mạt Mạt, trời lạnh rồi, phòng bệnh càng lạnh hơn, quần áo của ông Hướng đều là đồ mỏng, một chiếc áo dày cũng không có, như vậy không được, đêm qua ông ấy bị cảm lạnh lại phát sốt rồi."
Cô bé này bình thường cũng sẽ không tới chỗ Mạt Mạt, hoá ra là vì Hướng Húc Đông: "Em rất thích ông ta?"
Lưu Miểu gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy dạy em nhiều kiến thức lắm, thật ra ông Hướng rất tốt, thật đấy"
Mạt Mạt nhìn Lưu Miểu, lòng dạ Lưu Miểu thuần khiết, trời sinh nhạy cảm với thiện ác, cô ấy thích Hướng Húc Đông như vậy, xem ra Hướng Húc Đông đã thật sự thay đổi.
Mạt Mạt véo mũi Lưu Miểu một cái: "Chị biết rồi, phiếu lương thực và tiền của ông ta còn đủ không?"
"Còn không ít chị ạ, mỗi lần ông Hướng chỉ ăn một bát cháo và một cái bánh ngô, không tiêu tốn bao nhiêu tiền và phiếu lương thực, ông ấy nói phải tiết kiệm, không thể bắt các chị gánh vác thêm, các chị đã tốn không ít tiền rồi."
Mạt Mạt: "Em về nói với ông ta, bảo ông ta ăn ngon một chút, thân thể bồi dưỡng tốt mới có thể sống lâu."
"Em biết rồi."
Buổi tối Mạt Mạt nói tình hình của Hướng Húc Đông: "Ông ta cứ lặp đi lặp lại như vậy, thân thể không bôi dưỡng tốt, ngược lại giày vò suy sụp, em thấy mùa đông năm nay nhất định lạnh hơn so với những năm trước, ông ta vẫn luôn không thấy đỡ hơn, mùa đông năm nay khó mà qua được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận