Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1617. -

Chương 1617. -Chương 1617. -
Mat Mạt cho là chí ít phải rất lâu mới có thể gặp lại Tôn Nhuy, không nghĩ tới tan tâm về nhà, lại gặp được Tôn Nhuy, hơn nữa còn ngồi ở trong nhà cô, uống trà hoa của cô, xem tạp chí của cô.
Mạt Mạt bỏ chìa khóa xe xuống: "Sao cô lại tới?"
Tôn Nhuy chỉ bình hoa trên bàn trà: "Tôi tự tay cắm hoa trả lại cho cô."
Mạt Mạt cảm thấy Tôn Nhuy có lòng, mua bình hoa là kiểu cô thích, hoa tươi cũng là loại cô thích, cảm giác xa cách của Mạt Mạt ít đi một chút: "Cô gặp Đại Song rồi?"
Tôn Nhuy gật đầu: "Hôm nay gặp, thuận đường đưa bình hoa tới cho cô."
Mạt Mạt gật đầu, cô nói mà, Tôn Nhuy còn lâu mới vì một bình hoa mà đến tìm cô.
Mạt Mạt đứng dậy đi thay quần áo khác, lúc xuống lầu, Mễ Mễ và An An đã về rồi, An An biết nhiều hơn, Tôn Nhuy là cô của cậu bé.
Nhưng Mễ Mễ và Thất Cân cũng không biết, cô bé Mễ Mễ cũng thích ngôi sao.
Tôn Nhuy nhận ra Mễ Mễ, lúc ấy biểu diễn đàn dương cầm, cô ta cũng không chú ý nhiều, nhíu mày, nhìn về phía Mạt Mạt đang xuống lầu: "Đứa nhỏ này là?"
Mạt Mạt: "Con gái nuôi của tôi." Tôn Nhuy khe cười, trong lòng không thích con gái, không phải cô ta trọng nam khinh nữ, mà chính là cô ta vẫn cho rằng, Liên Mạt Mạt không thích con gái, dù sao cũng rất phức tạp, cái nhà này sẽ không có con gái mới đúng chứ.
Kỹ năng diễn xuất của Tôn Nhuy tốt, dù là không phải rất thích Mễ Mễ, cũng sẽ không biểu lộ ra, vẫn luôn cười nhạt.
Trong lòng Tôn Nhuy thích Thất Cân, đáng tiếc Thất Cân lạnh lùng, cách xa Tôn Nhuy.
Về phần An An, Tôn Nhuy cũng thích, nhưng An An đã lớn, lại biết chuyện năm đó, cho nên không thân với Tôn Nhuy.
Tôn Nhuy cứ ở lỳ không đi, như này là muốn ăn cơm tối rồi.
Chị dâu Tôn được chữ ký, thấy Mạt Mạt không đuổi người, vui vẻ đi làm cơm, hơn hai năm nay, những gì Mạt Mạt biết làm chị dâu Tôn cũng biết làm, đã thành cấp bậc đầu bếp rồi.
Tôn Nhuy không khách sáo chút nào, còn chủ động gắp đồ ăn cho Mạt Mạt, Mạt Mạt nhìn ra ngoài trời, không có mưa máu, mặt trời cũng lặn ở phía Tây, sao Tôn Nhuy lại thay đổi tính nết vậy.
Nhưng hôm nay rõ ràng có cảm giác khác biệt, Tôn Nhuy tự do tự tại hơn.
Mạt Mạt xoắn xuýt, vẫn nuốt xuống miếng thức ăn mà Tôn Nhuy gắp cho, ý cười trong mắt Tôn Nhuy lại càng đậm hơn. Tôn Nhuy giơ ngón tay cái với chị dâu Tôn: "Chị nấu đồ ăn coi như không tệ."
Chị đâu Tôn nào có được tiếp xúc ở khoảng cách gần với ngôi sao, vốn dĩ cho rằng đều là người xa rời quần chúng, không nghĩ tới bình dị gần gũi như thế, sự căng thẳng lúc ban đầu bây giờ đã thành tự nhiên, cười nói: "Tôi đều học theo Mat Mạt."
Tôn Nhuy chưa từng được ăn cơm Mạt Mạt nấu, nhưng nụ cười chưa từng thay đổi: "Quả thật cô ấy rất lợi hại."
Mạt Mạt lại suy nghĩ, hình như Tôn Nhuy thay đổi rồi.
Tôn Nhuy ăn no rồi, sau đó không nói với Mạt Mạt một tiếng đã đi, Mạt Mạt nghĩ mãi mà không rõ cũng không nghĩ nữa.
Mễ Mễ tò mò: "Anh hai, nhà chúng ta rất thân quen với minh tỉnh lớn Tôn kia ạ?”
An An suy nghĩ một chút, dự định nói cho Mễ Mễ và Thất Cân, tránh cho sau này lại bị người khác lừa gạt: "Có thể nói cô ta là cô của chúng ta, em gái cùng cha khác mẹ với cha chúng ta."
Miệng Mễ Mễ đã thành hình chữ O rồi, đứa nhỏ lạnh lùng như Thất Cân mà cũng ngây người.
Bọn nó còn tưởng rằng Tôn Nhuy là bạn của mẹ, không nghĩ tới lại là kiểu quan hệ này.
Chị dâu Tôn cũng kinh ngạc, những năm này chị dâu Tôn chỉ gặp Trang Triều Lộ, thật sự chưa từng gặp người nhà của Trang Triều Dương. Thì ra còn có một người em gái.
Đừng thấy Mễ Mễ và Thất Cân còn nhỏ, nhưng đã hiểu thế nào là cùng cha khác mẹ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn học như vậy.
Có rất nhiều các bạn học cùng có cha mẹ đã ly hôn, sau đó cưới người khác, nghe nói còn là vì để quay lại thành phố nên ly hôn, có chút lương tâm còn cần con cái, không có lương tâm thì chỉ cần bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận