Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1260. Đâm vào tim 2

Chương 1260. Đâm vào tim 2Chương 1260. Đâm vào tim 2
Thẩm Triết không nhận túi hồ sơ, chủ ý của Phạm Đông thật tốt, lấy thứ mình cần, cũng không muốn đắc tội với anh ấy, còn muốn chụp lấy cơ hội để anh ấy cảm kích, đáng tiếc, anh ấy không cần.
Thẩm Triết cười nhạo: "Không cần, tôi biết đất đai trong tay tổng giám đốc Phạm đều quý giá, tôi là người nghèo, không có tiền để lấy được, tôi vẫn nên đi tìm chỗ khác thôi!"
Thẩm Triết nói xong quay người đi vào đại sảnh, Mạt Mạt cũng đi theo.
Phạm Đông híp mắt, anh ta đến chỉ là muốn không đắc tội với Thẩm Triết, cũng là muốn thăm dò thái độ của Thẩm Triết, anh ta đã đắc tội với không ít người, cũng không muốn thêm một Thẩm Triết nữa, nhưng mảnh đất của tổng giám đốc Vương quá tốt, không ra tay thì có lỗi với chính mình.
Bây giờ xem ra, mặc dù trong lời nói của Thẩm Triết mang theo gậy, còn chưa tức giận ghi hận anh ta, chỉ cần như vậy là được rồi, dù sao ngay từ đầu, Thẩm Triết cũng không để ý tới anh ta.
Thẩm Triết về tới văn phòng, tâm trạng đã ổn định, nên làm gì thì làm thôi, gọi điện thoại liên lạc với người khác, chuẩn bị chọn chỗ khác.
Mạt Mạt thông qua ngày hôm nay, cũng đã nhận rõ bản thân có bao nhiêu mấy phân mấy lượng, vứt đi những thứ đã hiểu rõ trong tương lai, không còn ưu thế nữa, cô không chơi lại được những người từng trải trên thương trường, trong lòng nói với chính mình, làm tốt chuyện của mình là được.
Buổi tối Mạt Mạt về nhà, đi vòng đến chợ, mua chút hoa quả và thịt về nhà, về đến nhà Thất Cân và An An còn chưa về, chỉ có một mình Tùng Nhân, đang đếm tiền.
Mạt Mạt: "Thấy sắp khai giảng rồi, chuyện mua bán của con có phải nên dừng lại rồi không?"
Tùng Nhân hưởng thụ niềm vui đếm tiền, rất không nỡ: "Mẹ, mẹ nói xem đi học có gì tốt? Ra trường còn không phải đi kiếm tiền à, mẹ nhìn chúng con bây giờ có thể kiếm tiền, bây giờ đi học không phải là quá lãng phí thời gian rồi không?"
Mạt Mạt híp mắt, bỏ cái túi trong tay xuống, nhắm chuẩn lỗ tai Tùng Nhân vặn một cái: "Tư tưởng của con buông thả quá rồi, hôm nay vừa vặn không cần đọc tài liệu, mẹ phải cho con kiềm chế lại.”
Tùng Nhân đau nhe răng nhếch miệng, bịt lấy lỗ tai: "Mẹ, mẹ, con sai rồi."
Mạt Mạt: "Sai cũng không có ích gì, tư tưởng này của con mẹ nhất định phải cho con kiềm chế lại."
Tùng Nhân hận không thể vả cho mình một cái, ai bảo cái miệng tự nhiên cảm khái, mẹ trừng trị cậu bé ở ngoài miệng nhưng lại là dao đâm vào tim, không chỉ ngược đãi tinh thần của cậu bé, còn ngược thân thể, ai u, đau!
Mạt Mạt buông lỏng tay ra, làm như không thấy lỗ tai Tùng Nhân đã đỏ lên, hừ một tiếng, nhìn thời gian, hiện tại An An và Thất Cân chưa trở vê, vậy là ăn cơm ở nhà mẹ nuôi rồi, cô cũng không vội nấu cơm, ngồi trên ghế sofa, chuẩn bị nói chuyện với Tùng Nhân.
Tùng Nhân xem xét, trong lòng run lên, càng muốn đánh vào cái miệng của mình, thấy mẹ đang nhìn, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận di chuyển bước chân, ngồi xa chỗ mẹ, tránh cho nói điều gì khiến mẹ tức giận, lại vặn tai cậu.
Mạt Mạt mặc kệ chút tâm tư nhỏ đó của Tùng Nhân: "Mẹ hỏi con, bây giờ con đã kiếm được cả thảy bao nhiêu tiền?"
Nhắc đến số tiền đã kiếm được, Tùng Nhân kiêu ngạo, thần bí vô cùng duỗi ra hai ngón tay: "Mẹ, chia ra đến tay con được gần 200 rồi, có phải rất nhiều không ạ, con thấy tiền lương của con sắp đuổi kịp cha rồi, chờ bán thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ vượt qua cha."
Tùng Nhân vừa nghĩ tới số tiền bản thân kiếm được còn nhiều hơn cha, ai da, cảm giác tự hào tăng cao, thật sự hy vọng cha nhanh về, cậu bé sẽ khoe khoang.
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của con trai, thật muốn đánh cho nó một trận, nhưng thằng nhóc này học rất thông minh, cách cô quá xa, muốn đánh cũng không đánh tới.
Mạt Mạt: "Con cho rằng 200 rất nhiều à?"
Tùng Nhân gật đầu: "Rất nhiều, mẹ, hiện tại tiền lương mới được bao nhiêu, ngay cả nhà máy của nhà Trịnh Khả, tiên lương của công nhân bình thường mới 30 đồng, con như này đã sắp bắt kịp tiền lương một năm của công nhân rồi."
Mạt Mạt chỉ vào mình: "Con tính xem, mỗi tháng tiền lương của mẹ là bao nhiêu?"
Tùng Nhân sửng sốt một chút, nhưng cũng vẫn tính ra, rất nhanh đã cho ra được một con số: "Một tháng được hơn 830 đồng, đây chỉ mới tính đến tiền lương."
Giọng điệu của Tùng Nhân khi nói ra đến từ cuối cùng đã yếu đi rất nhiều, đầu cứ cúi thấp, cậu bé không ngu ngốc, bị đả kích rồi, tìm đau, đây chính là mẹ, mỗi lần đều để cho cậu bé đắc ý, sau đó lại đâm vào tim, ai u ai, đaul
Bạn cần đăng nhập để bình luận