Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1102. -

Chương 1102. -Chương 1102. -
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng cùng về, hai người đã sớm có lợi thế bản địa, bởi vì lý do sửa đường, Thanh Nghĩa được không ít chính sách.
Với lại Thanh Nghĩa cũng đã để lộ tin rồi, sẽ còn tiếp tục sửa đường, đương nhiên nơi đó vui vẻ, chỉ cần hợp pháp phù hợp quy định, đều sẽ nới lỏng chính sách cho Thanh Nghĩa.
Hai năm nay Thanh Nghĩa thu mua lâm sản, đã mang đến không ít của cải cho mấy thôn lân cận thôn Tiểu Hà.
Mạt Mạt nghe nói, thành tích chính trị nắm nay, thôn Tiểu Hà ở huyện Hà đứng thứ nhất trong số các thành phố, huyện trấn xung quanh của Dương Thành. Thành tích của bạn tốt, bạn sẽ được thăng chức nhanh.
Thanh Nghĩa lại tuân thủ pháp luật, vẫn luôn là năng lượng chính trực, chính quyền địa phương dĩ nhiên là ước mọi người đều giống như Thanh Nghĩa.
Ngày mùng 1 tháng 5 trôi qua, Thanh Nghĩa cũng trở về rồi, cậu mang về một ít đồ ăn, đến thăm Miêu Tình và chị gái.
Miêu Tình nhìn con trai, đau lòng nói: "Bây giờ mới được mấy ngày, con đã gầy đi hai vòng rồi."
Thanh Nghĩa uống nước trái cây mà chị gái đưa cho: "Mấy ngày nay, ngày nào con cũng leo núi, đo núi, lại phải ký hợp đồng, nhiều việc lắm, đều đồn hết vào ngày mùng 1 tháng 5 được nghỉ, ngay cả con cũng phải về muộn hai ngày mới xong xuôi hết."
Mạt Mạt: "Bây giờ cũng đã nhận khoán rồi, trong lòng em cũng có nền tảng rồi."
Vẻ mặt Thanh Nghĩa đau khổ: "Em thì nắm chắc rồi, nhưng bây giờ đều là việc, em muốn trồng cây, còn muốn cấy ghép cây phỉ, lán lớn trồng mộc nhĩ cũng phải xây dựng, đây còn chưa tính là gì, chủ yếu là người, phải tuyển rất nhiều người, bây giờ em hận không thể phân thân thành 5 người ấy."
Miêu Tình nghe mà choáng cả đầu: "Cha con đâu, cha con không phải đang ở nhà sao? Ông ấy giúp con.”
Thanh Nghĩa nói: "Cha cũng không ở nhà, cha đi giúp con tuyển người rồi."
Miêu Tình cười: "Cha con ấy à, chỉ muốn giúp đỡ lính giải ngũ thôi."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ chỉ có là hiếm thấy, người nhà của lính giải ngũ cũng được, bây giờ con cần người mà."
Mạt Mạt thất bại: "Anh cả và Trang Triều Dương đều nhìn chằm chằm em đấy. Biết em ở đó nhiều chức vụ, nói không chừng hai ngày nữa sẽ về tìm em đấy"
Mạt Mạt nói thật, từ năm ngoái Triều Dương và Thanh Bách giới thiệu lính giải ngũ đến, việc này nổi dậy, chỉ cần Thanh Nghĩa mở rộng, hai người sẽ tới tìm Thanh Nghĩa. Thanh Nghĩa vô đùi: "Vậy em phải nhanh chóng gọi điện thoại cho cha, đừng đáp ứng hết số người ra ngoài."
Mạt Mạt nói: "Quả thật cần phải nói với cha một tiếng, đừng đáp ứng hết, em cũng phải sắp xếp những người này tới chỗ ở, chuyện này cũng phải chuẩn bị, còn có đoàn đội của em, bây giờ vẫn còn quá ít người, em cần người đầu óc linh hoạt, có thể giúp em quản lý."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Là học quản lý, biết làm sao để phân chia, mỗi một khối đều sẽ có người quản lý"
Mạt Mạt cười: "Vậy là được."
Miêu Tình hỏi: "Sức khoẻ ông bà nội thế nào? Hai cụ vẫn tốt chứ?"
Thanh Nghĩa cười: "Hai cụ khoẻ ạ, ông nội giống như là quay về thời trẻ vậy, bây giờ ông đang giúp con trông coi sổ sách sửa đường. Ông nội tính toán thật sự không phải làm chơi chơi, sổ sách nhớ kỹ vô cùng rõ ràng, mỗi một khoản đều ghi chép lại, rất sợ có người tham tiền sửa đường, ông nội còn không ngại mệt mỏi, thuê một cỗ xe bò, mỗi ngày đều đi trên đường để nhìn."
Mạt Mạt cười: "Có ông nội giám sát, em có thể càng yên tâm hơn rồi."
"Đúng vậy, nhưng em cũng lo lắng cho sức khoẻ của ông nội, đáng tiếc lời nói của em, ông nội không nghe, cha nói, không cho em quản, nói ông nội không sao." Miêu Tình hỏi: "Con đường này của con mất bao lâu mới có thể xây xong?"
Thanh Nghĩa nói: "Thế nào cũng phải đến lúc nghỉ hè ạ."
Mạt Mạt đang trò chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên: "Alo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận