Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1132. -

Chương 1132. -Chương 1132. -
Câu cuối cùng hình như Ngô Mẫn nói cho chính bản thân bà ta nghe, nhận định là Trang Triều Dương, hối hận rồi, sớm biết là Trang Triều Dương, bà ta đã không chờ anh rời đi rồi mới tới, trong nội tâm bà ta thừa nhận, bà ta sợ nhất là Trang Triều Dương.
Trước kia biết rõ Trang Triêu Dương lạnh nhạt, mặc dù bà ta sợ hãi, nhưng cũng không e ngại, nhưng bây giờ anh ở nơi xa nhìn, khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi.
Ngô Mẫn không dám đi tìm Trang Triều Dương, vẫn cúi đầu với Mạt Mạt như cũ: "Hai người tình cảm tốt, lời nói của cô, Trang Triều Dương nhất định sẽ nghe, cô giúp tôi nói vài câu, tôi xin lỗi cậu ấy vì chuyện trước kia, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên nhớ nhung chồng người khác, tôi không nên phá hoại gia đình Hướng Húc Đông, hại chết mẹ của Trang Triều Dương, đều là lỗi của tôi, tôi ân hận rồi, cầu xin cậu ấy buông tha cho tôi."
Mạt Mạt quan sát Ngô Mẫn, đáy mắt bà ta là sự sợ hãi, có thể thấy đã uy hiếp đến sinh mệnh của Ngô Mẫn, mới khiến cho bà ta sợ hãi như vậy.
Mạt Mạt nghe Ngô Mẫn sám hối bên tai, may mà Trang Triều Dương không ở đây, nếu anh ở nhà, nghe thấy những lời ân hận của Ngô Mẫn, nhất định sẽ tức vô cùng, Ngô Mẫn sám hối quá không chân thành. Bây giờ Mat Mat có thể xác định một chút, Ngô Mẫn cũng không tới để gây chuyện.
Mạt Mạt thấy Ngô Mẫn còn có ý định nói tiếp, cắt ngang lời Ngô Mẫn: "Tôi có thể chuyển lời, mặc kệ gần đây bà ra sao, đều không phải là Trang Triều Dương làm, nếu như là anh trả thù bà, bà có khả năng sống tới ngày hôm nay sao?"
Mạt Mạt nói rõ tình hình thực tế, Trang Triều Dương và Trang Triều Lộ hận Ngô Mẫn, nhưng hai chị em bọn họ lại càng hận Hướng Húc Đông hơn, bởi vì căn nguyên đều ở trên người Hướng Húc Đông.
Ngô Mẫn nghe Mạt Mạt nói vậy, sửng sốt một lát, sau đó hai tay siết chặt túi, vẻ mặt có một chút điên cuồng: "Không phải hai người, phải rồi, không phải là hai người, nếu hai người thật sự muốn trả thù tôi, tôi đã chết từ lâu rồi, đó là ai? Vậy thì sẽ là ai?"
Ngô Mẫn giống như đang hỏi Mạt Mạt, lại như đang hỏi Vương Thiết Trụ.
Ngô Mẫn túm lấy quần áo, bà ta bị sợ hãi, gần đây luôn có người đi theo bà ta, nhưng lúc bà ta quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả, căn nhà của bà ta cũng bị người ta lật tung, bà ta cũng không dám ở trong nhà nữa.
Kinh khủng nhất là, vào buổi sáng, có người gửi cho bà ta một kiện hàng, trong túi toàn là rắn và chuột chết, bà ta không chịu nổi.
Ngô Mẫn khóc: "Tôi cầu xin hai người giúp tôi một chút, tôi biết mấy người có năng lực, nhất định có thể tìm ra hung thủ là ai doa tôi, tôi van xin mây người."
Ngô Mẫn thấy Mạt Mạt không lên tiếng, quệt nước mắt: "Mấy người sẽ không giúp tôi, tôi phải đi tìm Hướng Hoa, phải rồi, tôi phải đi tìm con trai."
Ngô Mẫn nói xong xoay người chạy, nhiều lần suýt thì ngã.
Vương Thiết Trụ nói: "Tôi đi điều tra xem."
Mạt Mạt cũng muốn biết có phải Phạm Đông làm hay không, gật đầu: "Được."
Vương Thiết Trụ dò la xong trở về, nói với Mạt Mạt: "Có người đang đe doạ Ngô Mẫn, cố ý đi theo Ngô Mẫn, hu doa bà ta, cũng không có ý định hại bà ta"
Mạt Mạt: "Đã đang hại Ngô Mẫn rồi, sống trong sợ hãi lâu dài, nhẹ thì nghi thần nghi quỷ tỉnh thần xảy ra vấn đề, nghiêm trọng thì sẽ không chịu nổi, sẽ nhịn không được mà tự sát."
Vương Thiết Trụ mở to hai mắt nhìn: "Như này thì quá độc ác."
Ánh mắt Mạt Mạt bình tĩnh, đâu chỉ là độc, đây là muốn bức điên một người: "Có tra ra được là ai làm không?”
Vương Thiết Trụ lắc đầu: "Không, gần đây chúng tôi đều đang canh chừng Phạm Đông, anh ta không có bất cứ điểm kỳ lạ nào, người hu doạ Ngô Mẫn đều là người lạ, rất khó điều tra."
Mạt Mạt: "Có thể dán mắt vào Phạm Đông." Vương Thiết Trụ: "Y của cô là Phạm Đông làm? Tôi thật sự không hiểu, điều tra Phạm Đông lâu như vậy, anh ta và Hướng Hoa có thâm thù đại hận gì mà vẫn luôn ra tay đối với những người bên cạnh Hướng Hoa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận