Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 256. Không buông bỏ thể diện được 2

Chương 256. Không buông bỏ thể diện được 2Chương 256. Không buông bỏ thể diện được 2
Không buông bỏ thể diện được 2
Mạt Mạt bĩu môi, hôm nay ông nội tới nhà bọn họ một mình, kỳ thật là cũng đã có ý đồ muốn đến đây dưỡng lão, chỉ là ngại nói ra. Năm đó rốt cuộc là hai bên quá kịch liệt, mấy năm nay ông nội lại thiên vị quá rõ ràng, mà ông nội lại ngại buông bỏ thể diện của mình để nói lời xin lỗi.
Mạt Mạt thấy không có chuyện gì nữa liền đi vào giúp mẹ nấu cơm, vừa nhìn mẹ lấy gạo trắng nấu cơm, ôi, đây cũng là người cứng miệng mềm lòng.
Bữa cơm chiều, mẹ luộc trứng gà, xào cà tím, lại hầm thêm một con cá khô. Ông nội thấy cơm trắng trong bát, bàn tay bưng cơm cứng đờ: "Con dâu cả, vất vả rồi."
Điền Tình nở nụ cười: "Không sao đâu a."
Cặp song sinh đến giờ cơm mới chịu chạy về, Liên Quốc Trung trừng mắt: "Hai thằng ranh con, sau này tan học phải về nhà ngay cho cha, nếu còn lần sau nữa, thì đừng hòng ăn cơm tối."
Cặp song sinh cười: "Tại hôm nay bọn con có việc, sau này không như vậy nữa đâu."
Liên Quốc Trung cau mày, hai thằng nhóc này lại ngứa da rồi, xem ra lại phải cho một trận nên thân đây.
Liên Kiến Thiết thấy con cả phát rầu, đột nhiên vui vẻ hẳn lên: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau rửa tay ăn cơm đi."
Căp song sinh nhìn thoáng qua cha mình, cười nói: "Dạ, ông nội."
Liên Quốc Trung xụ mặt: "Cha, con còn đang dạy dỗ bọn nhỏ, cha đừng xen vào được không."
"Tôi gọi cháu của tôi vào ăn cơm, có đụng chạm gì đến anh đâu."
Mat Mạt: "..."
Ăn cơm tối xong, ông nội ngồi uống nước trà, đột nhiên cảm khái, cuộc sống như thế này thật an nhiên tự tại, rồi lại tức giận, tại sao con trai cả lại được hưởng thụ cuộc sống tốt hơn con trai út, thế nên nhìn con trai cả thế nào cũng không vừa mắt được.
Liên Quốc Trung cũng lười phản ứng với cha mình, chẳng biết lại có cái dây thần kinh nào bị đụng nữa rồi.
Liên Kiến Thiết cũng biết nếu bây giờ ông ta không mở miệng thì con trai lớn nhất định vẫn cứ ngồi đó cả buổi không nói gì: "Con ở trong thành phố, hiểu rõ tình hình trong này, chuyện Ái Quốc muốn mua nhà phải nhờ con giúp một tay rồi."
"Con cũng không phải cha nó, làm gì mà cần đến con giúp đỡ, hơn nữa không phải là nó có con rể đó sao?”
Liên Kiến Thiết đi vào thành phố mới biết chuyện của gia đình chủ nhiệm Hướng, hừ một tiếng: "Đừng có mà cha này cha kia nữa, bây giờ tôi là cha anh, tôi nhờ anh đi xem nhà giúp tôi."
Liên Quốc Trung thật sự không muốn cả nhà Liên Ái Quốc vào thành phố, đây chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình sao, vậy nên cũng không tiếp lời.
Liên Kiến Thiết cười lạnh: "Nếu như anh không chịu hỗ trợ, vậy thì tôi tự tìm, tôi sẽ chỉ tập trung tìm những ngôi nhà ở gần nhà của anh thôi."
Liên Quốc Trung vừa nghe liền xù lông: "Cha, có người nào uy hiếp người khác như vậy không?"
"Dù sao thì anh cứ xem đó mà làm."
Liên Quốc Trung hừ một tiếng: "Đây chính là cha bảo con tìm đấy nhé, được rồi, để con tìm cho cha."
Mạt Mạt cũng không sợ một nhà chú út, đây chỉ là một gia đình rỗng tuếch điển hình, thật sự không có chút lực sát thương nào. Ngược lại cô còn thấy vui vẻ nữa, nếu như cả nhà chú út đến thành phố, Liên Thu Hoa cũng sẽ không trở về thôn, vậy nên sau này khi cha cô trở về trong thôn thì Liên Thu Hoa càng đừng hòng phát hiện ra được nữa.
Buổi sáng, ông cụ không ngồi yên được, chạy ra xem vườn rau Ở trong sân, lúc quay vào nhà là vẻ mặt ghét bỏ. Liên Quốc Trung vờ như không nhìn thấy gì hết, ăn cơm xong đi làm.
Ông nội sợ mình không có ở nhà, không ai quản được đứa con trai út, cũng muốn đi về nhà. Mạt Mạt lấy mấy cân gạo và bột mì trắng đưa cho ông nội mang về, ông nội cũng không khách khí, không đợi Mat Mat đi làm đã rời đi trước.
Ở cửa hàng bách hoá, Mạt Mạt đi lên lầu lấy sổ sách, đúng lúc đó Tôn Tiểu Mi cũng đang ở đây, nhìn thấy Mạt Mạt, ánh mắt cô ta nhìn về phía chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Mạt Mạt, hừ một tiếng xoay người rời đi.
Mạt Mạt: "...
Sau này cô vẫn nên cách xa Tôn Tiểu Mi một chút là tốt hơn.
Mạt Mạt quay lại phòng mình, Vương Lâm kéo tay Mạt Mạt qua: "Vừa rồi Tiểu Vương ở lầu dưới tới nói, nữ quân nhân gây sự hôm đó lại tới, nhất định muốn gặp em, nói là muốn tìm em có việc gấp."
"Ngô Giai Giai à? Cô ta đâu rồi ạ?"
"Cô ta làm sao còn mặt mũi mà đi vào trong cửa hàng bách hoá nữa chứ? Đương nhiên là đang đứng ởỞ bên ngoài cửa hàng bách hoá chờ em rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận