Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1087. Hung thủ 1

Chương 1087. Hung thủ 1Chương 1087. Hung thủ 1
Tim Mạt Mạt sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi, không phải là Chu Tiếu đã chuyển viện sau hôm cô nằm mơ rồi à? Nếu như Chu Tiếu không chuyển viện rồi, Mạt Mạt cũng đã chuyển viện rồi.
Hơn nữa Mạt Mạt sợ Chu Tiếu đánh trở lại, mỗi buổi tối đều khoá cửa, bên cạnh 24 giờ đều có người, tỉnh thần của cô cũng đang căng thẳng, cho dù đã qua hai ngày rôi, cô cũng không buông lỏng.
Cô lại không nghĩ rằng, Chu Tiếu thật sự liều lĩnh, còn khoá cửa phòng lại.
Chu Tiếu quay người lại, sờ vào bụng, Hướng Hoa đá vào bụng cô ta, khiến cô ta mất đi khả năng làm mẹ, hai ngày nay Chu Tiếu đều đang nghĩ đến con cái, muốn nói lời sau cùng với Hướng Hoa.
Chu Tiếu hối hận rồi, hối hận vì đã gả cho Hướng Hoa, thế nhưng đã muộn rồi, cô ta rất hận, hận tất cả mọi người, hận nhất là Liên Mạt Mạt.
Cô ta rõ ràng là có một cuộc đời rất tốt, nhưng lại đổi được kết quả như ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có lỗi, cô ta trừng phạt Liên Mạt Mạt trước, sau đó là Hướng Hoa.
Chu Tiếu tràn đầy thù hận, đã sắp điên rồi, từng bước đến gần Mat Mạt.
Mạt Mạt bấu vào lòng bàn tay mình, để cho bản thân tỉnh táo lại, lúc này, chỉ có thể nhắc đến chuyện mà Chu Tiếu để ý nhất: "Chẳng lẽ cô không muốn biết người nào đã ra chủ ý cho Hướng Hoa hay sao? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, cô bị lộ chỉ là trùng hợp?"
Chu Tiếu đứng lại, nhìn chằm chằm vào Mạt Mạt, nói ra từng chữ: "Cô có ý gì?"
"Y trên mặt chữ, cô không cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá khéo léo sao?"
Hai mắt Chu Tiếu đỏ hồng: "Cô đừng nghĩ đến việc gạt tôi, tôi không tin đâu."
Mạt Mạt thấy Chu Tiếu mặc dù đang gào lên nhưng cũng không có hành động nào khác, Mạt Mạt tiếp tục nói: "Tôi đang mang thai, không hoạt động nhanh bằng cô, tôi không cần phải lừa cô, Chu Tiếu, cô rất thông minh, cô nhất định đã nghi ngờ, chỉ là chưa từng nghĩ sâu xa, tôi ở ngoài cuộc tỉnh táo, người ở trong cuộc thì u mê, tôi thấy rõ hơn so với cô."
Chu Tiếu đương nhiên có nghi ngờ, tất cả đều rất trùng hợp, Mạt Mạt chốt hạ câu cuối: "Bởi vì cô cản đường, cô ngăn cản con đường của người khác."
Chu Tiếu rũ mắt, cúi đầu nhìn sàn nhà, Mạt Mạt không nhìn rõ cảm xúc của Chu Tiếu, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Chu Tiếu đột nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ lên: "Coi như cô nói thật thì đã sao? Tôi hận cô."
Mạt Mạt muốn chửi mẹ kiếp rồi, hận cô làm gì? Cô cũng không chủ động đi trêu chọc Chu Tiếu, ngày đó cô chỉ sợ Chu Tiếu quăng hận thù ra, nên không xem náo nhiệt với dòng người, cô và mẹ đều đã rời khỏi đám người, đứng Ở nơi xa nhất, có trời mới biết, ánh mắt Chu Tiếu lại nhạy bén như vậy, thoáng cái đã nhìn thấy cô.
Chu Tiếu chảy nước mắt: "Tôi không thể làm mẹ nữa, vì sao, vì sao?”
Dòng suy nghĩ của Mạt Mạt xoay chuyển: "Chu Tiếu, tôi và cô không có nhiều hận thù sâu đậm, cô đừng trừng mắt với tôi, đây là sự thật, lời của Hướng Hoa tôi cũng nghe thấy, đây đều là do Ngô Mẫn châm ngòi, thời gian có quay ngược lại tôi cũng sẽ không chọn Hướng Hoa, cô nhằm vào tôi thực sự là không hiểu ra làm sao."
Mạt Mạt quan sát biểu cảm của Chu Tiếu, tiếp tục nói: "Cô hận, là xuất phát từ sự đố ky với tôi, tôi cũng không hiểu được, tôi có cái gì tốt để mà ghen ty, cô sống không tốt, đều là bắt nguồn từ thái độ của cô, thái độ của cô quyết định cuộc sống hiện tại của cô."
Chu Tiếu nghe nói như thế, hai tay đã siết chặt thành nắm đấm, lúc này Mạt Mạt đã hơi thả lỏng: "Từ lúc cô bắt đầu đi vào đây, cũng không lập tức làm gì tôi, đã nói rõ, mặc dù cô ngập tràn ý hận thế nhưng cô vẫn còn một tia lý trí, trong lòng cô còn có người quan tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận