Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 702. Là Cô 2

Chương 702. Là Cô 2Chương 702. Là Cô 2
Mạt Mạt cảm khái, lúc nào cũng là có người thì dễ giải quyết việc, phải biết rằng không phải ai cũng nhận được bồi thường.
Trong tay Hướng Húc Đông vẫn còn hai nghìn, chỗ tiền này là một khoản tiết kiệm không nhỏ, trong tay có tiền, lưng Hướng Húc Đông thẳng hơn không ít, ông ấy có tiền, có thể cho cháu đồ tốt hơn.
An An là người vui mừng nhất. sau này ông Hướng sẽ ở thủ đô, nó nhớ ông thì có thể tới thăm ông.
Hướng Húc Đông đã xử lý sắp xếp xong xuôi mới đến tìm An An, Hướng Húc Đông lấy ra hộ khẩu mới và quan hệ lương thực,"Ông có quan hệ lương thực rồi, sau này ông làm đồ ăn ngon cho An An."
Trong miệng An An đang ăn bánh quy, trông y chang hamster, vô cùng đáng yêu, miệng không nói nên lời nên gật đầu đồng ý.
Hướng Húc Đông vui vẻ cầm quyển sách "Các cháu ở đây đợi ông, ông đi mua ít đồ ăn về, hôm nay thử tay nghề của ông."
Hướng Húc Đông sợ Mạt Mạt từ chối nên vội đi luôn, Mạt Mạt bật cười, tâm trạng ông cụ vui lên thì sức khỏe cũng tốt hơn một chút.
Hướng Húc Đông đi nhanh về cũng nhanh, tay xách cá và thịt, đi thẳng vào bếp, còn khóa cửa bếp lại, Mạt Mạt đứng ở cửa, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, Hướng Húc Đông rất muốn nấu cơm cho An An, đây là nguyện vọng của ông ấy.
Mạt Mạt trở về phòng, đám trẻ con đang xem sách trên giá sách, sách đều là do Hướng Húc Đông mới mua vê.
Vân Kiến làm thầy giáo quen rồi, cầm sách dạy Tùng Nhân và Vân Bình đọc sách, hai nhóc này tuổi hơi nhỏ một chút, thích chơi hơn, nhưng Vân Kiến vừa khe ho, hai nhóc liền ngoan ngoãn ngôi im.
An An vẫn còn nhỏ, không cần học, chạy đến trước bàn, cầm quyển sổ ghi chép mới của Hướng Húc Đông lên, những thứ này đều liên quan đến y học, nhóc con xem cực kì thích thú.
Hướng Húc Đông hô lên,"Tới bưng cơm, có thể ăn cơm rồi."
Lúc này Vân Kiến mới buông sách trên tay xuống, đưa Tùng Nhân và Vân Bình rửa tay đi bưng đồ ăn.
Hướng Húc Đông kho cá, nấu thịt kho tàu, còn nấu canh cải thảo và cơm trắng.
An An gắp cá cho Hướng Húc Đông,"Ông Hướng ăn cá, đây là bụng cá, không có xương ạ.”
Hướng Húc Đông hít mũi, hai mắt ửng đỏ,"Được, được, An An ngoan quá."
An An lại gắp cho mẹ, cho cậu, cho anh rồi mới đến lượt mình, cái miệng của An An nhai nhóp nhép.
An An cũng có mưu kế của riêng mình, nó gắp cho người khác trước, đợi một lúc sau, nó không cần gắp thức ăn nữa, hơn nữa cho nó đều là những chỗ ngon lành.
Tùng Nhân bĩu môi, thằng ranh An An đang học cái trò của nó.
Ăn cơm xong, Hướng Húc Đông dạy An An học y, con người Hướng Húc Đông tuy xấu xa nhưng y thuật quả thực không tồi.
Mấy người Mat Mat đợi đến buổi chiều mới về, về đến nhà vừa mở cửa, Tào Cảnh Dật hàng xóm ló đầu ra, thằng nhóc này cũng cứng đầu, Vân Kiến không chịu làm bạn, nó ngày nào cũng chặn Vân Kiến, khiến Vân Kiến cực kì phiền.
Vân Kiến nhếch khóe miệng,"Cậu không cần nói, tôi sẽ không đi đánh nhau đâu."
Tào Cảnh Dật,"Móa, có phải bạn không hả, bạn bè phải rút đao tương trợ chứ."
Vân Kiến sam mặt,"Tôi muốn rút đao đâm cậu hơn đó."
Tào Cảnh Dật lườm, "Đánh nhau thì có gì không tốt, thích ơi là thích."
Tùng Nhân vẫn nghe ngóng, vịn cửa, giơ tay ra,'Em đánh nhau."
Tào Cảnh Dật ghét bỏ,"Không được, em nhỏ quá."
Vân Kiến cúi đầu nhìn Tùng Nhân, kéo áo Tùng Nhân rồi đóng cửa lại, Tào Cảnh Dật cắn môi, được, Vân Kiến nhất định không tham gia, cậu ta vẫn phải đi tìm người trợ giúp.
Tùng Nhân vào nhà mà miệng vẫn lẩm bẩm muốn đánh nhau, Mạt Mạt lườm Tùng Nhân, nói với An An: "An An, giúp mẹ trông anh, mẹ giao anh cho con đó."
An An gật đầu đảm bảo,'Mẹ, An An nhất định trông coi anh cẩn thận.
Tùng Nhân khóc, nó không muốn bị An An trông coi.
Lúc này lại có người tới gõ cửa, Mạt Mạt đứng dậy ra mở được, "Là cô à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận