Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 660. Thu 2

Chuong 660. Thu 2Chuong 660. Thu 2
Thu 2
Mat Mat phì ba tiếng rồi nói: "Con nói bay bạ cái øì đấy, con chỉ bị cảm lạnh thôi, tiêm một mũi nữa là sẽ khỏi."
Tùng Nhân ôm lấy cái mông nhỏ: "Hu hu, con không muốn tiêm đâu."
Mạt Mạt không nói nên lời, cô không ngờ Tùng Nhân không sợ trời không sợ đất mà lại sợ tiêm, hôm qua bị tiêm thằng bé khóc đến kinh thiên động địa, phải cần mấy người giữ lại mới tiêm được. Đây là lần đầu tiên thằng nhóc này phải chịu khổ như vậy, thế nên bây giờ vừa nhớ đến tiêm liền khóc.
Suốt cả ngày hôm đó, trong nhà không có âm thanh nào khác, tất cả đều là tiếng khóc của Tùng Nhân.
Mạt Mạt lau nước mắt cho Tùng Nhân: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, không tiêm, không tiêm, nhưng con phải uống thuốc."
Tùng Nhân nhìn viên thuốc trong tay mẹ, miệng ngậm chặt, lui vào trong chăn: "Tùng Nhân buồn ngủ rồi."
Mạt Mạt kéo chăn: "Con đi ra, con vừa mới ngủ dậy, đừng hòng trốn."
Tùng Nhân bò ra khỏi chăn, hít mũi: "Tại sao thuốc lại đắng, tại sao tiêm lại đau? Có loại thuốc nào không đắng không ạ?" Mat Mat buôn cười nhìn Tùng Nhân tỏ vẻ đáng thương, điểm trán con trai: "Đừng có tại sao nữa, mau uống đi."
Tùng Nhân bịt mũi, nuốt thuốc rồi uống từng ngụm nước, lông mày nhăn lại đến mức có thể thắt nút, Mạt Mạt bưng nước đi ra ngoài rồi mang vào một chén đồ hộp đưa cho Tùng Nhân.
Tùng Nhân cầm chén: "Mẹ, không phải là đồ hộp nhà chúng ta hết rồi à?"
"Trí nhớ con cũng khá đấy, là cha phải xin nghỉ để mua cho con.”
Tùng Nhân ăn một nmiếng, đè xuống vị đắng trong miệng: "Cha là tốt nhất."
Mạt Mạt bật cười, hôm qua mới gào khan cha là người xấu, hôm nay đã thành tốt nhất rồi.
Bệnh của Tùng Nhân vừa khỏi thì Mạt Mạt lại sinh bệnh, chỉ là sốt nhẹ không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu cứ choáng váng, Mạt Mạt không thể uống thuốc, chỉ có thể gắng gượng, vậy nên chậm bình phục hơn Tùng Nhân, mặt mày ủ rũ nằm ở trên giường.
Chị Vương đến thăm Mạt Mạt: "Em uống nhiều nước ấm một chút cho dễ ra mồ hôi."
Mạt Mạt dựa vào gối đầu: "Em ổn rồi, chỉ là cả người không còn tí sức lực nào cả."
"Như vậy là bình thường, làm sao cũng phải thêm mấy ngày nữa đã. Đúng rồi, Triệu Đại Mỹ đâu rồi? Đã rất lâu rồi chị không gặp được cô ấy." "Cô ay đang học Ở nhà."
"Cô ấy cũng cố gắng đấy."
"Đúng thế, cô ấy rất hiếu thắng, làm thì muốn làm tốt nhất."
Chị Vương ở lại nói chuyện với Mạt Mạt thêm một lúc nữa rồi về nhà.
Mạt Mạt rụt về trong chăn rất nhanh lại ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương trở về từ khi nào Mạt Mạt cũng không biết, lúc cô tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối rồi.
Trang Triều Dương bưng canh vào, ngồi bên giường muốn đút cho Mạt Mạt, Mạt Mạt đưa tay: "Để em tự ăn cũng được."
Trang Triều Dương né tránh: "Vợ đừng có nhúc nhích, hưởng thụ sự phục vụ của anh đi."
Mạt Mạt cười: "Được."
Trang Triều Dương nấu canh còn làm thêm một quả trứng chần nước sôi, Mạt Mạt ăn hơn nửa chén, cuối cùng thật sự ăn không nổi nữa thì Trang Triều Dương mới ăn hết phần còn lại.
Lúc Trang Triều Dương quay lại, anh lấy từ trong túi ra thư của Tề Hồng, Mạt Mạt ngạc nhiên nhận lấy, nhìn dấu tem, vậy mà lại từ thủ đô gửi tới.
Mạt Mạt mở thư ra, Tê Hồng nói: "Thấy tôi có lương tâm chưa, vừa có thời gian liên viết thư cho cô liền. Tôi đang ở thủ đô, cha mẹ nhớ tôi nên tôi ở lại thủ đô thêm hai ngày. Khu nhà quân khu ở thủ đô còn không khang trang bằng khu nhà của chúng ta đâu, tôi nói cho cô biết nhé..."
Lá thư Tề Hồng viết kín cả ba trang giấy, đều là những chuyện vụn vặn, nói Tâm Bảo nhớ Mạt Mạt, còn kể về quân khu ở thu đô, cuối cùng Tề Hồng mới nói: "Mạt Mạt, tôi nói cho cô biết, lúc tôi ở cửa hàng mậu dịch có nhìn thấy Tôn Nhụy. Cô ta nhìn thấy tôi liền trốn, đến lúc tôi phản ứng lại thì cô ta đã bỏ chạy rồi. Thấy quần áo ăn mặc của Tôn Nhụy cũng khá lắm, nhưng mà tại sao cô ta lại đang ở thủ đô chứ?"
Mạt Mạt sửng sốt, Tôn Nhụy ở thủ đô sao?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận