Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 895. Lấy oán trả ơn 1

Chương 895. Lấy oán trả ơn 1Chương 895. Lấy oán trả ơn 1
Lấy oán trả ơn 1
Mạt Mạt nhìn thấy một cô gái mặc quần áo kẻ sọc, thắt hai bím tóc bưng một cái tô đi vào.
Cô gái kia đại khái khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, khuôn mặt vẫn còn chút non nớt. Nhìn thấy đám người Mạt Mạt, cô ta liền sững sờ, nhất thời không biết nên làm thế nào, ngây ngốc đứng ở cửa.
Liên Thanh Bách hít một tiếng, khóe mắt Mạt Mạt nhìn thấy chị dâu đang nhéo anh trai mình một cái. Cô đỡ trán, hoa đào của anh trai cũng tươi tốt thật đấy.
Liên Thanh Bách ho khan một tiếng: "Đồng chí Liên, canh gà đó em đưa cho anh trai em uống đi, ở chỗ này anh có đủ rồi."
Mạt Mạt chặn ánh mắt có vẻ hơi đáng thương của cô gái kia lại. Cô gái kia cắn môi đến trắng bệch, Liên Thanh Bách cũng không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng sẽ không coi trọng.
Ánh mắt cô gái kia dừng lại trên người Mạt Mạt, ánh mắt Mạt Mạt tràn ngập vẻ chế nhạo, bàn tay cô gái kia nắm chặt tô. .
Cô gái kia gượng cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ đáng thương: "Cái này khó khăn lắm em mới mua được, em đã phải đi rất xa đấy. Anh trai em bảo em đưa tới, anh đã cứu anh trai em, phần ân tình này chúng em không biết lấy gì để trả ơn cả. Nếu bây giờ em quay về như vậy, anh trai sẽ trách em mất."
Thanh Bách đứng thẳng người: "Anh cứu người là chuyện nên làm, cho dù người đó là ai thì anh cũng sẽ cứu. Sau này đừng có mãi nhắc đến chuyện ân tình như vậy nữa, được rồi, em quay về đi."
Sắc mặt Triệu Tuệ khá hơn một chút, cô ấy rất bực mình, cứu người mà còn chọc đào hoa là chuyện gì chứi
Cô gái kia cũng không cứng rắn được nữa, cúi đầu: "Được rồi, vậy thì em về trước. Anh Thanh Bách nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Mấy người Mạt Mạt đi, cô cũng kéo tay Trang Triều Dương đi.
Mạt Mạt ra khỏi phòng bệnh hỏi: "Cô gái kia là người nhà của người được anh cả cứu à?"
Lúc Liên Thanh Bách bị thương vẫn do Trang Triêu Dương chăm sóc, vậy nên anh hiểu rõ mọi chuyện, gật đầu nói: "Ừ, là cấp dưới của Thanh Bách. Mặc dù Thanh Bách cứu anh ta nhưng cũng bị một mảnh đạn bắn trúng, bị thương đến xương cốt, nặng hơn Thanh Bách một chút."
Mạt Mạt nói: "Vậy là nếu không có anh cả ở đó thì có phải anh ta bị nổ chết rồi không?"
Trang Triều Dương nói: "Phải."
Mạt Mạt thấy cô gái đi trước mặt bọn họ bước chậm lại, đây là đang nghe bọn họ nói chuyện, cô nhíu mày, kéo Trang Triều Dương lại, cằm khẽ hất lên một chút. Trang Trieu Dương cũng chú ý tới, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.
Đôi mắt Mạt Mạt xoay tròn, giọng nói to hơn vài phần: "Nói như vậy thì quả thật là anh cả có ơn với nhà bọn họ, nhưng mà em cũng không hiểu, người ta báo ân đều là hy vọng ân nhân của mình được tốt, thế mà cái nhà này tại sao lại có cảm giác như là đang lấy oán báo ân vậy chứ?"
Trang Triêu Dương cưng chiều nhìn ánh mắt xoay tròn của vợ mình, phối hợp nói: "Em nói vậy là sao?"
"Vừa rồi em thấy rõ ràng, ánh mắt cô gái kia vẫn cứ nhìn anh cả suốt, trong mắt như kiểu vô tội lắm, giống như oan ức bao nhiêu. Em thấy cô gái kia có vẻ như coi trọng anh cả rồi. Anh xem, đây đâu phải là báo ân đâu chứ, phá hoại gia đình hạnh phúc của người ta, không phải là lấy oán báo ân thì là gì? Em phải đi xem thử cái nhà này có phải đều có tâm tư như vậy không đã."
Mạt Mạt vừa dứt lời, cô gái vừa nghe lén liền bưng tô chạy, giống như sợ Mạt Mạt đuổi theo vậy.
Mạt Mạt chớp chớp mắt, cô còn tưởng rằng cô gái này còn muốn nghe thêm một hồi nữa!
Trang Triều Dương nhìn vợ mình giống như hồ ly, đứa con trai út mỗi lần bắt nạt anh trai, giống hệt vợ như đúc.
Mạt Mạt trở lại xe, nghiêm túc hỏi Trang Triều Dương: "Thành thật khai báo, có cô gái xinh đẹp nào ân cần với anh không hả?" Trang Triêu Dương khởi động xe: "Không có, thật sự không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận