Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 125. Tiểu phú bà 1

Chương 125. Tiểu phú bà 1Chương 125. Tiểu phú bà 1
Tiểu phú bà 1
Chủ nhật, cả gia đình Mạt Mạt đi tới đại viện chính phủ, cả đường đi đều rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Bất cứ ai đi ngang qua đều sẽ đem ánh mắt đặt lên người cả nhà Mạt Mạt, mọi người càng đi ve phía nhà họ Khâu, ánh mắt dõi theo lại càng nhiều.
Thanh Nghĩa nhỏ giọng nói khe bên tai Mat Mạt: "Chị, có mấy người đi theo phía sau chúng ta!"
"Họ thích đi theo thì cứ đi thôi, đường này cũng không phải chỉ cho mỗi chúng ta đi, đừng nhìn nữa."
Rất nhanh cả nhà đã đến trước cổng nhà họ Khâu, những người đi theo phía sau cũng dừng lại. Mãi cho đến khi cả nhà Mạt Mạt được đón vào trong nhà thì mọi người mới bắt đầu bàn tán.
Bà Khâu nhìn con thỏ hong gió, vô cùng vui vẻ: "Hôm trước Mạt Mạt lấy ra nấu thấy rất ngon, hôm nay lại được ăn rồi."
Điền Tình kéo tay Mạt Mạt nói: "Cháu cũng không biết con bé này học cách làm đồ ăn hong gió từ ai nữa, nhưng mà thấy hương vị quả thật rất ngon. Nếu như dì thích thì để sau này bắt được thỏ rồi lại làm thành thỏ hong khô mang tới cho dì."
"Vậy thì tốt quá." Bà Khâu cũng không hề khách sáo.
Ông Khâu cũng nói với Liên Quốc Trung: "Hai đứa con trai kia của chú còn đang làm việc ở chỗ khác, hôm nay không về được. Trong nhà đã gọi điện thoại báo rồi, bọn chúng nói đợi một thời gian nữa trở về sẽ gặp mặt."
Liên Quốc Trung cười: "Thật là ngại quá ạ."
"Có gì mà ngại chứ, sau này đều là người một nhà cả mà."
Trương Ngọc Linh bưng trà đi ra, con trai cả đi phía sau bưng ra một cái đệm, ông Khâu và bà Khâu ngồi trên ghế bên cạnh nhau. Liên Quốc Trung hơi tránh xa một chút, chuẩn bị chính thức kính trà để nhận thân.
Trương Ngọc Linh nói với Mạt Mạt: "Cháu lại đây, trước tiên cháu kính trà cho ông nội bà nội đi."
Mạt Mạt đi tới quỳ gối trên đệm, nhận lấy chén trà rồi đưa cho ông Khâu trước: "Ông nội nuôi, cháu gái kính trà cho ông ạ."”
Ông Khâu vui vẻ nhận trà, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn trà bên cạnh, lấy ra phong bao lì xì đã sớm chuẩn bị sẵn đưa cho Mạt Mạt: "Cháu cầm lấy, đây là quà ông nội nuôi cho cháu."
Mạt Mạt vừa nhìn, bao lì xì thật dày, trong ánh mắt cười tum tim của ông nội Khâu, Mat Mat hào phóng nhận lấy: "Cháu cám ơn ông nội nuôi."
Mạt Mạt lại bưng một chén trà khác đưa cho bà Khâu: "Bà nội nuôi, cháu mời bà nội dùng trà ạ."
Bà Khâu cười đến híp cả mắt: "Được, được."
Bà nội Khâu cầm cái hộp gỗ đàn hương trên bàn trà mở ra, bên trong hộp là một đôi vòng tay bằng ngọc dương chỉ: "Cái này là bà cho cháu."
Mạt Mạt đã miễn dịch với vòng ngọc. Trong hộp trang sức của cô có một tầng toàn là thứ này. Vòng tay bằng ngọc mà bà Khâu đưa cho cô, thật sự không gây chấn động bằng tiền ông nội Khâu cho đâu.
Ánh mắt ông Khâu chớp động, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, con bé này đã từng thấy vòng ngọc, hơn nữa chất lượng so với đôi vòng ngọc này còn tốt hơn rất nhiều. Lại khẽ nhìn về phía vợ chồng Liên Quốc Trung, ánh mắt bọn họ cũng rất bình tĩnh, chứng tỏ hai người cũng đã từng thấy qua. Như vậy có thể hiểu trong nhà Liên Quốc Trung cũng có thứ này, xem ra ông đã xem thường gia đình này rồi!
Mạt Mạt lại chuyển hướng, bưng trà kính Khâu Văn Trạch: "Cha nuôi, con mời cha uống trà."
Khâu Văn Trạch bây giờ đã có con gái, sau này đi ra ngoài có thể khoe khoang đắc ý một phen rồi, liền lấy ra đồng hồ đã chuẩn bị sẵn: "Đây là quà cha nuôi tặng con."
Mạt Mạt liếc mắt một cái, đồng hồ Patek Philippe nổi tiếng của Thụy Sĩ, lúc này mới lắp bắp kinh hãi: "Cha nuôi, cái này quá quý giá rồi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạt Mạt liền hối hận. Cô lúc này chỉ là một học sinh trung học chưa từng đi xa, làm sao mà biết đến thương hiệu Patek Philippe này cơ chứ? Quả nhiên tất cả mọi người đều đang nhìn về phía cô. Mat Mạt giờ đây cực kỳ cảm tạ có Tiên Bảo Châu, lập tức giải thích: "Tiên Bảo Châu cũng có một cái, là của cậu bạn ấy tặng, nói là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng số một của Thụy Sĩ."
Lời giải thích của Mạt Mạt cực kỳ hợp tình hợp lý, mọi người thầm nghĩ khó trách. Khâu Văn Trạch cười: "Cũng không quý giá lắm đâu, là của người khác tặng cho mẹ nuôi con nhưng với vị trí của chúng ta thì không thể đeo được. Vậy nên hôm nay cha liền mượn hoa hiến Phật, tặng nó cho con, nếu không cứ để đó thì cũng rất đáng tiếc."
Trương Ngọc Linh cầm tới trực tiếp đeo lên cho Mạt Mạt: "Con gái mẹ đeo lên thật sự rất đẹp đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận