Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1552. -

Chương 1552. -Chương 1552. -
Trong lúc tán gau thời gian bất tri bất giác trôi qua, tất cả mọi người rời giường xuống dưới ăn sáng.
Bởi vì hôm nay Thanh Nghĩa làm chủ, đã sắp xếp xong từ sớm.
Hạo Dương và Hạo Bác không thiếu quần áo, phần lớn đều là Mạt Mạt mua, từ sau khi Mạt Mạt có một tiệm bán quần áo, thì càng chịu khó gửi quần áo qua bưu điện về cho bọn nhỏ hơn.
Hai đứa bé dáng dấp cũng không tệ, lại có thêm bộ quần áo, đã thành anh chàng đẹp trai rồi.
Miêu Tình thấy cháu trai mặc rất bảnh bao, trên mặt đều cười ra nếp nhăn rồi, nhưng lúc có một mình, vẫn sẽ nhắc nhở Mạt Mạt, đừng lãng phí tiền.
Trong lòng Miêu Tình, cháu trai tốt, con gái càng tốt.
Rất nhanh đã đến trưa, bởi vì không có xe riêng nên đi xe buýt qua.
Hai mắt Thất Cân đều không đủ nhìn, lúc thằng nhóc đi còn chưa có ký ức, đã sớm quên mất thủ đô, càng chưa từng được nhìn thấy tuyết chân chính.
Hiện tại ngồi ở trong lòng Trang Triều Dương, trơ mắt nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn cứ há ra thật to, vô cùng yêu thích.
Bên trong xe buýt vẫn lạnh, người trong nhà đều có áo lông mà Mạt Mạt gửi qua bưu điện tới, mặc ấm hơn so với áo bông.
Miêu Tình: "Vẫn là áo lông tốt, nhẹ nhàng, nhưng ấm áp."
Triệu Tuệ tiếp lời: "Đáng tiếc không bán, nếu như có nhất định sẽ bán rất chạy."
Mạt Mạt: "Chờ thêm hai năm nữa, áo lông sẽ ra đời và phát triển."
Cả nhà trò chuyện câu được câu không, rất nhanh đã tới nhà hàng, nói thật, đã rất lâu rồi Mạt Mạt không đi xe buýt, mùi xăng xe buýt có chút nặng, hít sâu vài hơi không khí lạnh lẽo, cả nhà mới đi vào nhà hàng.
Cả nhà Thanh Nghĩa đã tới từ lâu, Mộng Nhiễm đang bế Di Nhiên trong lòng, đứa cháu gái duy nhất trong nhà.
Đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, hai mắt vô cùng to, đang trơ mắt nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt giơ tay ra, yêu thích: "Đến đây cho cô bế một chút nào."
Bởi vì quan hệ huyết thống, Di Nhiên cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn để cho Mạt Mạt bế, Mạt Mạt ôm con nhóc mập mạp, trong lòng mềm đến rối tỉnh rối mù.
Cô bé đã nói được từng chữ rõ ràng, chớp mắt: "Cô."
Mạt Mạt vội vàng lên tiếng.
Miêu Tình nhớ cháu gái, đã bu lại: "Hôm nay đã đi ra ngoài, khỏi bệnh chưa?" Câu này là hỏi Mộng Nhiem: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, tối hôm qua không còn sốt nữa, buổi sáng hôm nay đã húp một bát canh trứng gà."
Sau đó Mộng Nhiễm quay sang Mạt Mạt giải thích: "Con em còn quá nhỏ nên hôm qua không sang."
Mạt Mạt xua tay: "Chị biết, đứa nhỏ quan trọng."
Mộng Nhiễm thở ra một hơi, cô ấy thật sự sợ chị gái không vui, mặc dù Thanh Nghĩa nói chị gái không thèm để ý, nhưng cô ấy vẫn sợ, không sai, cô ấy không sợ cha mẹ chồng, không sợ chị dâu cả, duy chỉ có sỢ chị gái.
Những năm nay cảm giác này vẫn luôn có, cô ấy chỉ là sợ hãi, Thanh Nghĩa bởi vì chuyện này mà cười cô ấy không ít.
Hôm nay thiếu hai nhà Thanh Nhân và Thanh Xuyên, thế nhưng cũng coi là đoàn viên rồi.
Thanh Nghĩa yêu cầu phòng lớn nhất, cả bàn không ngồi được, lại thêm một bàn nữa cho bọn nhỏ ngồi.
Mạt Mạt ăn cơm cũng không buông Di Nhiên ra, cô ấy đối với Đi Nhiên là thực sự yêu thích, huyết thống chính là thần kỳ như vậy.
Hiện tại Mạt Mạt và Thanh Nghĩa cũng kinh doanh, hai người càng có thể nói chuyện cùng nhau, Trang Triều Dương và anh cả nói chuyện nhiệt tình.
Mat Mạt thật không nghĩ tới, Thanh Nghĩa ve tùy tiện nói ra bản thân mình trước mắt đã kiếm được bao nhiêu tiền, nhìn sắc mặt của người nhà, xem ra mọi người đều biết.
Một năm nay Thanh Nghĩa kiếm được đầy túi, sơ sơ hai trăm vạn, đây là lãi ròng, ở Dương thành đã coi là đứng đầu rồi.
Mạt Mạt trừng mắt với Thanh Nghĩa: "Đừng có đắc ý trước, chị nói cho em biết, cây to thì đón gió, em nên khiêm tốn chút, hai năm nay em phát triển quá nhanh, cũng nên thu bớt lại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận