Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1752. -

Chương 1752. -Chương 1752. -
Tùng Nhân kết hôn, chiến hữu của cậu đều đang huấn luyện, không ai có thể tới, bạn ở trường học cũng đều đang ở quân đồn, xin phép nghỉ rất khó khăn, chỉ gửi quà qua bưu điện.
Kết quả Tùng Nhân chỉ cần dẫn theo anh em họ đi dạo khắp nơi là được.
Thảm nhất chính là Mạt Mạt và Trang Triều Dương, người thân bạn bè không ít, bạn bè không ít, dù Mạt Mạt đã có trợ lý hỗ trợ, thế nhưng phải đích thân đi xem một chút, chạy trước chạy sau, Mạt Mạt cảm thấy mình gầy đi mấy cân.
Bên chỗ người nhà Mạt Mạt đều giao cho Trang Triêu Dương, cô phải đi tiếp đãi bạn bè trên thương trường, hơn một năm nay Mạt Mạt đã mở rộng rất nhiều, sau đó kết giao được với những người giống mình.
Mạt Mạt về đến nhà, nằm thẳng trên giường, không muốn động đậy nữa.
Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt xoa bóp chân: "Bảo trợ lý đi thôi, em cứ ở nhà đi!"
Mạt Mạt: "Có chỗ trợ lý có thể đi, có chỗ không thể, nhưng tới tham gia hôn lễ của Tùng Nhân đều là đã cho em mặt mũi, em kiên trì một ngày, chờ hôn lễ của Tùng Nhân kết thúc là được."
"Tiên lì xì anh đã chuẩn bị xong, tiền và đồ trang sức cho haivợ chồng, em dự định lúc nào thì cho?" Mat Mat đập đâu ngôi dậy: "Ngày mai, trước hôn lễ một ngày, mình cũng không lên sân khấu để khoe khoang, lén lút đưa cho là được rồi."
Trang Triều Dương: "Được, vậy thì ngày mai cho bọn nó."
Tối hôm sau, Tê Hồng và Mạt Mạt muốn cùng nhau cho, Mạt Mạt cho đồ trang sức và tiền, Tê Hồng cho của hồi môn, hai nhà bọn họ đều là người khiêm tốn, không muốn khoe khoang cho người ta nhìn.
Tê Hồng cho không ít của hồi môn, hai tiệm chụp ảnh, còn có cổ phần của công ty tổ chức hôn lễ, hơn nữa còn cho tiền mặt, 880 ngàn.
Bên Mạt Mạt, cho đồ trang sức, cho 990 ngàn tiền mặt, còn cho cổ phần của công ty.
Bởi vì Tùng Nhân và Tâm Bảo đều là quân nhân, không thể làm kinh doanh, cổ phần và mặt tiền cửa hàng cũng không viết hợp đồng, vẫn là giao cho người nhà quản lý, hàng năm hai vợ chồng Tùng Nhân thu tiền về trong tài khoản.
Nếu như sau này con cái của hai người lại không làm lính có thể chuyển tới danh nghĩa của con cái, hoặc là mua cổ phần, chuyện sau này toàn bộ đều do hai vợ chồng tự mình quyết định.
Vào ngày Tùng Nhân kết hôn, là ngày nắng hiếm có, đội xe là do Tê Hồng chuẩn bị, đều là của công ty tổ chức hôn lễ.
Bởi vì hai nhà cách nhau quá gần, cũng không dậy thật sớm để đón dâu, chiến hữu của Tùng Nhân không tới, nhưng đám bạn nhỏ ở đại viện nhiều, đón dâu cũng náo nhiệt.
Bên phía Tâm Bảo cũng có vẻ gầy yếu, cũng không làm khó dễ, thuận lợi đón được Tâm Bảo.
Nhà hàng là Mạt Mạt đặt, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đã qua đó từ sớm.
Hiện tại kết hôn có chút ý tưởng của tương lai, mặc dù Mạt Mạt không hề bày mưu tính kế cho Tề Hồng, nhưng trong tay Tề Hồng cũng có nhân tài, hôn lễ càng làm càng thời thượng.
Bạn bè của Trang Triều Dương ngồi một bên, của Mạt Mạt ngồi một bên, mặc dù không cùng xuất hiện, nhưng cũng nhìn để hỗ trợ lẫn nhau
Hôn lễ rất thuận lợi, chờ chúc rượu, người mới kết hôn vê nhà, Mạt Mạt thở ra một hơi, xem như xong việc, kết hôn quá mệt mỏi.
Tien người đi là nhẹ nhõm hơn nhiều, Mat Mat và Trang Triều Dương cũng không muốn trở về, đều là người đã kết hôn, hiện tại vợ chồng trẻ đang lúc anh anh em eml
Mạt Mạt đưa Miêu Tình trở về nhà của Lý Vinh Sinh, ở một lúc mới về nhà.
Giai Giai nhỏ nhất, hiểu biết cũng ít, vào nhà đã hỏi: "Chị dâu đâu? Chị dâu và anh cả sao không ở đây?"
Mat Mạt lôi kéo Trang Triều Dương: "Em mệt mỏi, lên trên lâu nghỉ ngơi đây!"
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi rồi, An An căn bản không theo về, An An đi thẳng, chuyến bay muon nhat di cung voi Thanh Nghia.
Cho nên trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ Thất Cân và Giai Giai.
Thất Cân đã hiểu chuyện rồi, hiểu cũng không ít, hắng giọng một cái: "Có lễ là đi ngủ rồi."
Giai Giai nhìn trời bên ngoài: "Vừa mới tối mà, cũng quá sớm rồi."
Thất Cân: "Ở đâu ra nhiều lời như vậy, mau chóng rửa tay, đi ngủ."
Giai Giai ồ lên một tiếng, xoay người đi vào phòng vệ sinh, vừa tới cửa mở to hai mắt nhìn: "Em nhớ ra rồi, không phải ngủ, là động phòng hoa chúc."
Giai Giai nói xong, lại chạy trở về, ngửa đầu, hai mắt mở to nhìn Thất Cân: "Anh nhỏ, động phòng hoa chúc chính là hai người ở cùng một chỗ đúng không?"
Thất Cân: "... Ữm."
Giai Giai mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Vậy chúng ta thì sao, em và anh nhỏ cũng ở cùng một chỗ, có phải cũng động phòng hoa chúc rồi hay không?"
Mặt Thất Cân vừa đen vừa đỏ, giống như bảng màu vậy, cắn chặt răng nói: "Em mới bao nhiêu tuổi."
Giai Giai nhếch miệng muốn khóc: "Em không muốn, động phòng phải có bé con, em vẫn là bé con."
Thất Cân ói ra máu rồi, con cáo mập hai ngày nay đã nghe được cái gì? Thất Cân xem xét, Giai Giai đã là bé con khóc lớn rồi, bị dọa sợ. Tiếng khóc của Giai Giai quá có sức xuyên thấu, cậu bé đã từng lĩnh giáo, vội vàng che miệng Giai Giai lại, anh cả và chị dâu còn ở trên lầu nữal
Thất Cân nuốt cục máu xuống: "Sẽ không có thai, em nghĩ nhiều rồi."
Giai Giai nghiêng đầu, dần dần tiếp nhận vào trong mắt, cô bé vẫn còn tin anh nhỏ, lại nghĩ tới lời của ông nội nói, phải nhìn anh nhỏ thật kỹ, sau này cô bé có thể làm vợ của anh nhỏ hay không, toàn bộ nhờ vào chính cô bé!
Nhưng Giai Giai là người có tính tò mò cao, Thất Cân đã tự đào cho mình một chiếc hố rất sâu rất sâu, biết rõ sẽ té rất thảm cũng phải nhảy, sau đó ngửa đầu 45 nhìn trần nhà, đau thương vô cùng, nàng tại sao cậu bé phải giảng bài sinh lý cho con bé.
Giai Giai là đứa thông minh, nhưng vẫn có rất nhiều điểm không hiểu, dù sao cũng nhớ kỹ, cô bé và anh nhỏ không có bé con, Giai Giai hoàn toàn yên tâm.
Sau đó có chút nhăn nhó nói: "Anh nhỏ, anh bế em về nhà, đã nhìn thấy em mặc quần lót, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Thất Cân nhận lấy bạo kích, cậu bé vẫn là trẻ con, trẻ con, hiện tại nói với cậu bé chuyện này thật sự được không? Thật sự được hay không?
Thất Cân nhìn chằm chằm vào con cáo mập, cậu bé bị nội thương rồi, đi vào bẫy cáo rồi.
Vốn dĩ Mạt Mạt nghe thấy tiếng Giai Giai khóc, cố ý xuống, không nghĩ rằng sẽ nghe được nội dung đặc sắc như thể cùng Trang Trieu Dương.
Mạt Mạt kéo Trang Triều Dương về phòng ngủ, cười ha ha thành tiếng, Trang Triều Dương cũng nhịn không được.
Cuối cùng Mạt Mạt che miệng lại, cười quá lớn tiếng, Mat Mạt rất sợ quấy ray đến con trai, sợ Tâm Bảo ngại ngùng!
Người trong nhà đều cho là Tùng Nhân và Tâm Bảo đang động phòng, thật ra ai cũng không nghĩ tới, hai đứa căn bản không nhớ đến chuyện động phòng, mà đang đếm tiền.
Không đúng, phải là đang đếm nhẹ tài sản, trên chiếc chăn đỏ, sổ tiết kiệm, đồ trang sức, tiền mặt bày trên giường, dưới mặt đất còn có không ít quà.
Hai vợ chồng mỗi người ngồi một bên, vẫn đang đếm tiền trên giường, ghi lại quà hai vợ chồng cũng không cần ghi, Mạt Mạt đã giúp đều đã ghi xong.
Tùng Nhân càng ít tiền tay càng sáu, quen tay hay việc, quả nhiên quen tay hay việc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy, đếm vô cùng thoải mái.
Vợ chồng trẻ cũng sẽ không dõng dạc nói không ham tiền, bọn họ cũng thích tiền, tiền trong tay cũng chưa từng đứt đoạn, có thể trực tiếp có nhiều tiền như vậy, mặt hai người có chút hồng.
Cuối cùng kiểm lại tiền mặt, lại có hơn một trăm ngàn, quà cũng mở ra, tặng đồng hồ, tặng đồ trang sức, rất nhiều chủng loại. Còn có sổ tiết kiệm, số lượng sổ tiết kiệm của hai người cũng không nhỏ.
Vợ chồng trẻ vọt lên thành kẻ có tiền, hơn nữa sau này sẽ tự mình sinh hoạt, nghĩ thôi mà thấy thật hưng phấn.
Tùng Nhân đưa tiền và sổ tiết kiệm giao cho Tâm Bảo: "Đều đưa cho em, trong nhà em làm chủ."
Tâm Bảo đắc ý nhận: "Ngày mai đưa tiền đi cất."
Tùng Nhân gật đầu: "Được."
Tùng Nhân cất kỹ tiền, xoa xoa hai tay, không đợi Tùng Nhân bổ nhào tới, Tâm Bảo trừng mắt, xoè tay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận