Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 181. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 1

Chương 181. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 1Chương 181. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 1
Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 1
Liên Quốc Trung nói chuyện với ông cụ vài câu nữa, sau đó đưa Mạt Mạt đến nhà bí thư. Bí thư Triệu khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo khoác và đang vung cuốc trong sân.
Liên Quốc Trung bước vào sân và nói: "Anh Triệu vẫn khỏe quá nhỉ?"
Triệu Cường Dân thả cái cuốc xuống: "Ha ha, chú này sao đột nhiên lại quay về thế? Yo, còn đưa cả Mạt Mạt về nữa, mau vào nhà đi."
Mạt Mạt biết Triệu Cường Dân, cô đã từng đến nhà ông vài lần, ngoan ngoãn gọi: "Bác Triệu."
"Ừ Ừ. "
Vào trong nhà, Triệu Cường Dân rót nước cho Liên Quốc Trung, Liên Quốc Trung uống một ngụm: "Sao không thấy chị dâu đâu?"
"Chị dâu chú đến nhà thằng lớn trông cháu rồi, chú ở đây chờ nhé, tôi lập tức gọi chị dâu chú trở về, hôm nay hai chúng ta phải uống vài ly."
Liên Quốc Trung bật cười: "Anh Triệu, em đến là có việc tìm anh, còn phải nhanh chóng trở về nữa."
Triệu Cường Dân lại ngồi xuống: "Có chuyện gì mà chú phải đích thân đi thế?"
Liên Quốc Trung lấy hộ khẩu ra và nói: "Nhập tịch hộ khẩu, anh xem nhận giúp em."
"Chú muốn về nông thôn?" Triệu Cường Dân sửng sốt.
Liên Quốc Trung đưa hộ khẩu cho Triệu Cường Dân: "Không phải em, em cũng đang giúp người khác."
Triệu Cường Dân lật hộ khẩu ra nhìn, đúng thế thật, ông và Liên Quốc Trung có tình bạn đã được bảy tám năm, mỗi lần ông đến thành phố làm việc đều sẽ nương nhờ Liên Quốc Trung, thật sự là việc khó, Liên Quốc Trung đã giúp đỡ ông, ông nợ Liên Quốc Trung những ân tình không phải nói là có thể trả.
Mặc dù ý thức được mọi chuyện không đơn giản, nhưng nhiều năm tình bạn vẫn ở đó nên ông đã nhận lấy hộ khẩu: "Tôi đi lấy chìa khóa, chúng ta hãy đến thôn bộ và điền vào hộ khẩu."
Liên Quốc Trung trấn an Triệu Cường Dân: "Sẽ ổn thôi."
Triệu Cường Dân cảm thấy yên tâm hơn, cười nói: "Tôi tin tưởng anh em của mình."
Việc nhận hộ khẩu trong thôn rất đơn giản, chỉ cần điền vào sổ hộ khẩu trong thôn, trên hộ khẩu ghi nhận và đóng dấu là xong.
Liên Quốc Trung cất hộ khẩu: "Anh Triệu, trong thôn có nhà trống nào không? Họ muốn chuyển đến đây càng sớm càng tốt."
"Có hai hộ, một ở cuối thôn phía Tây, cả nhà đi tỉnh khác nên phó thác cho thôn bán nhà. Hộ còn lại ở đầu phía Đông, gần chuồng bò hơn, nhà này là của thôn, có hai gian bằng bùn, rất chắc chắn, nhưng gần như tách biệt ra khỏi thôn, gần Đông Sơn."
Thấy cha đang suy nghĩ, Mạt Mạt không khỏi xen vào: "Con thấy Đông Sơn rất tốt, ở xa thôn sẽ không bị đàm tiếu."
Mạt Mạt đề nghị như vậy là cô có tính toán của riêng mình, Tô Nhị vẫn đi theo quỹ đạo của kiếp trước, trong tương lai gần gia đình này sẽ đoàn tụ. Có sự chiếu cố của Trang Triều Lộ, cha sẽ không phải tự mình làm điều đó. Ở kiếp này, khả năng bị Liên Thu Hoa tố cáo sẽ hoàn toàn bị loại bỏ, thành thật mà nói, cô là người hạnh phúc nhất khi Dương Triều Lộ đến thôn Tiểu Hà.
Và trực giác của cô nói với cô rằng Trang Triều Lộ không đơn giản.
Liên Quốc Trung chưa đưa ra quyết định: "Anh Triệu, đưa bọn em đi xem chỗ đó đi!"
"Được, đi thôi, tôi dẫn mọi người đi xem một chút."
Liên Quốc Trung nhìn kỹ, qua so sánh, quả nhiên ở Đông Sơn tốt hơn, lại còn là nhà của thôn, sẽ không có bất kỳ rắc rối nào: "Anh Triệu, cứ để ở Đông Sơn đi ạl"
Triệu Cường Dân nói: "Ngôi nhà của anh em này thuộc về thôn nên tôi muốn làm công bằng, ngôi nhà này một trăm đồng."
Liên Quốc Trung quan sát thấy ngôi nhà đã nhiều năm không được tu sửa, thực sự đáng đồng tiên: "Được, chúng ta đi trả tiền đi! Vừa hay hộ khẩu cũng ở đây, điền nhà vào luôn."
Triệu Cường Dân gật đầu: "Được được, đi bên này"
Triệu Cường Dân rất vui vì đã bán được nhà, cuối năm người dân trong thôn sẽ được chia nhiều tiền hơn, điều này cũng giúp cuộc sống của mọi người dễ dàng hơn đôi chút.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Liên Quốc Trung hỏi: "Anh Triệu, trong thôn em chỉ tin tưởng anh, anh nhất định phải giúp em chăm sóc bọn họ, em sẽ ghi nhớ ân tình này của anh trong lòng."
Dường như Triệu Cường Dân vẫn còn muốn tiến lên, biết Liên Quốc Trung quen biết rất nhiều người, ân tình này được ghi lại, ông sẽ không thiệt, cười nói: "Chú yên tâm, ở thôn Tiểu Hà, lời nói của tôi vẫn có hiệu quả."
"Em tin vào điều này. Thế này đi, khi nào anh đến thành phố em sẽ mời anh một bữa rượu."
"Ôi, chú không ở lại ăn cơm thật à!"
"Không ạ, ở nhà còn có chút việc, em đi về trước."
"Vậy cũng được, tôi không giữ chú nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận