Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 419. Thần kỳ 1

Chương 419. Thần kỳ 1Chương 419. Thần kỳ 1
Miêu Chí ngồi xuống: "Bà ngoại cháu đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, không có gì để nói cả, anh trai và chị dâu cháu sao vẫn chưa tới?"
Mat Mat cảm giác, ông ngoại đang lang sang chuyện khác, ông không muốn nhắc tới bà ngoại, cô không hiểu, bà ngoại qua đời, vì sao lại cũng không có gì để nói! Có một khả năng, nhà bà ngoại có dính dáng đến rất nhiều quan hệ, cho nên ở giai đoạn này tốt nhất là cái gì cũng không nên nhắc đến.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh ông ngoại: "Anh cả đi theo lãnh đạo đi thị sát rồi, phải nửa đêm mới có thể trở về, cháu nhỏ có hơi cảm mạo, chị dâu mới không bế tới."
Miêu Chí quan tâm hỏi: "Thằng bé không sao chứ!"
"Không sao ạ, đã đỡ rồi."
Miêu Chí nhìn về phía Mộng Nhiễm: "Cô gái này là ai?"
Mạt Mạt không trả lời, nhìn về phía Thanh Nghĩa. Thanh Nghĩa có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn hào phòng giới thiệu: "Người yêu của cháu, ông ngoại, lần này cháu dẫn cô ấy về gặp cha mẹ."
Năm đó dòng dõi nhà Miêu Chí khổ sở khắc sâu, biết hai nhà chênh lệch quá lớn là trở ngại, chính ông cũng đã trải qua, lại có xuất thân là lớp người quê mùa, ông không quan tâm gia đình chênh lệch, chỉ để ý nhân phẩm, nhìn kỹ Mộng Nhiễm, mặc dù cô gái có chút nhát gan, những cái khác thì không có gì, cười nói: "Thằng nhóc này được đó, có người yêu trước cả anh ba cháu, không tệ, không tệ."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm khẽ thả lỏng trong lòng, ông ngoại không phản đối, Thanh Nghĩa cười khúc khích: "Nói không chừng cháu còn kết hôn trước anh ba ấy!"
Miêu Chí cười ha ha: "Cháu cũng không biết xấu hổ."
Bởi vì tính cách của Thanh Nghĩa giống bà ngoại, Miêu Chí đặc biệt thích Thanh Nghĩa, vẫn luôn nói chuyện không ngừng với cậu, sau khi ăn cơm xong còn có ý chưa thoả mãn.
Thời gian không còn sớm, Miêu Chí họp cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi, đám Mạt Mạt lại rời đi.
Đám người đi rồi, Miêu Chí nhắm mắt lại nằm trên sofa nghỉ ngơi, khoé miệng hơi nhếch lên, thật sự là hoài niệm, năm đó bà ấy cũng chẳng ngó ngàng gì như thế, nếu không phải vậy, sao lại gặp ông cơ chứI
Trang Triều Dương dẫn Thanh Nghĩa và Khởi Hàng đi mượn chăn quân đội, Mạt Mạt và Mộng Nhiễm về nhà trước.
Mộng Nhiễm đắp lại chăn của Khởi Hàng thì không tiện, cái cô ấy đắp là chăn quân đội vừa mượn được, cô gái này đi đường núi, lại bận bịu cả ngày mệt mỏi, trở về là ngủ.
Mạt Mạt chờ cho hai thằng nhóc thối ở phòng khách ngủ mới nắm xuống, vừa năm xuong không bao lâu, lại ngồi dậy.
Trang Triều Dương sốt sắng hỏi: "Sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Em không sao, chỉ là em không nghĩ ra, ông ngoại rất cấm ky bà ngoại! Với lại mỗi lần nhắc đến bà ngoại cũng không phải rất thương tâm, nhưng ông ngoại rất quý ảnh chụp bà ngoại, chuyện này không hợp lẽ thường đâu!"
Mạt Mạt to gan suy đoán: "Triều Dương, anh nói xem, có phải bà ngoại chưa chết hay không?"
Trang Triều Dương đắp chăn cho Mạt Mạt: "Bây giờ em mới phát hiện à, anh đã phát hiện ra từ lâu rồi, có rất nhiều chuyện ông không nói, anh cũng đã nhìn qua hộp trang sức của em rồi, chỉ có gia tộc lớn mới có, nhà bà ngoại em nhất định là gia tộc thịnh vượng, nhưng người đã đi đâu rồi? Làm sao mà một chút tin tức cũng không có?"
Mạt Mạt cau mày: "Năm đó có rất nhiều người tan cửa nát nhà, anh nói xem có phải gặp nạn không?"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Không đâu, năm đó mặc dù rối ren, nhưng những gia tộc đã biết trước đều có cách để duy trì chính mình, không phải là một chút tin tức cũng không biết. Khi còn bé, anh nghe ông ngoại đề cập đến mấy gia tộc lớn, trong đó có một nhà họ Thẩm, không biết có phải nhà bà ngoại em không, ông ngoại nói, nghe nói nhà họ Thẩm đã có lịch sử năm trăm năm, đã trải qua rất nhiều triều đại đều không suy yếu, ngược lại càng phát triển hưng thịnh hơn, nhà họ Thẩm rất thần kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận