Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1827. -

Chương 1827. -Chương 1827. -
Phong Uyển thở phào nhẹ nhõm, trên trán đã đổ mồ hôi, cũng may tránh được, không bị thương là được, nhiệt độ trên mặt Phong Uyển hạ xuống, mới phát hiện ra phản ứng của mình có chút hơi quá lớn, chờ đến lúc nhìn An An, An An đã ngồi ở trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Phong Uyển không tự giác được mà nuốt nước miếng, lúc này cô ấy hoàn toàn rơi mất áo lót rồi.
An An vẫy tay, vỗ vào vị trí bên cạnh: "Đừng đứng đó, tới đây nói."
Phong Uyển di chuyển cẩn thận từng bước một tới, cẩn thận ngồi xuống, bờ môi đã sắp cắn nát rồi, có chút không dám nhìn vào mắt An An.
Phong Uyển biết, hôm nay không tránh khỏi, trong lòng cô ấy vừa lo lắng bối rối, lại có chút thoải mái.
Tình cảm của An An đối với cô ấy, cô ấy cảm nhận được, nhưng cô ấy không dám toàn tâm toàn ý đáp lại, những ngày này cuộc sống của cô ấy cũng rất giày vò, cô ấy cảm thấy mình không xứng với An An đơn thuần.
Hiện tại có cơ hội có thể nói chuyện rồi, trong lòng cô ấy cảm thấy thoải mái không ít.
An An vẫn cứ lẳng lặng ngồi, thật ra trong lòng cậu không bình yên, cậu biết, những điều vợ sắp nói nhất định sẽ phá vỡ một số khái niệm của cậu. Phong Uyển sắp xếp câu từ cẩn thận ở trong lòng, bây giờ mới chậm rãi mở miệng: "Những chuyện em sắp nói, có thể anh có chút không tiếp nhận được, cho nên anh khẳng định muốn nghe sao?"
Cơ thể An An nghiêng lên trước, làm ra dáng vẻ lắng nghe: "Ừ."
Phong Uyển chỉ vào mình: "Đầu tiên, em không phải yêu quái, em là một con người, không có siêu năng lực biết trước gì hết."
An An sửng sốt, cậu cũng đã từng đọc một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cho nên đối với vợ, cậu có suy nghĩ theo hướng là một loại năng lực nào đó, nhưng bây giờ vợ lại nói là không phải.
An An cảm thấy, điều tiếp theo vợ sắp nói mới là quan trọng nhất, hai tay không tự chủ được nắm vào nhau, trực giác của cậu nói cho cậu biết, điều tiếp theo sẽ vượt qua trí tưởng tượng của cậu.
Phong Uyển không để An An thất vọng: "Em không phải người của thế giới này, em tỉnh lại đã thành Phong Uyển, mãi cho đến khi nhìn thấy anh và mẹ, em mới biết được em đã đi đến thế giới nào."
Tiếp theo, Phong Uyển nói lại những chuyện đã xảy ra khi cô ấy vừa tới thế giới này, nói xong lẳng lặng nhìn An An.
Lúc Phong Uyển mới vừa bắt đầu nói, nói vô cùng thoải mái, nhưng nói xong rồi, Phong Uyển lại thấp thỏm, An An có thể tiếp nhận cô ấy hay không? Tình cảm mà bọn họ vừa mới xây dựng có khi nào cứ như vậy là xong hay không? An An có thể coi cô ay thành yêu quái hay không?
Phong Uyển không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ trong lòng càng đau, ép buộc chính mình dời ánh mắt đi, cô ấy sợ nhìn An An, cô ấy sẽ đau đến ngạt thở.
An An như người mất hồn, những gì Phong Uyển nói đã vượt ra khỏi nhận biết của cậu, thế giới khác nhau, trước mắt khoa học kỹ thuật còn chưa có ai đưa ra ý luận này.
An An xác định Phong Uyển không nói láo, bởi vì Phong Uyển không cần thiết phải nói dối, hai người đã có con rồi, cậu hiểu rõ Phong Uyển.
Hơn nửa ngày An An mới tìm trở về giọng nói của mình, hơi khô khốc: "Ý của em là, thế giới song song?”
Phong Uyển im lặng: "Em không phải sinh viên ngành khoa học tự nhiên, cũng không phải người làm nghiên cứu, em không biết nên giải thích như thế nào, nhưng thế giới này và thế giới mà em tồn tại hoàn toàn khác biệt."
Phong Uyển không nói với An An, thế giới này là thế giới trong sách, là thế giới mà tác giả tự dùng đầu óc của mình để xây dựng nên, cô ấy sợ đả kích An An, khiến cho An An cho là mình không phải là người thật sự, cô ấy không muốn đi giải thích thế giới sách, cô ấy chỉ nói những thứ có thể nói.
An An nhìn Phong Uyển, hỏi trọng điểm: "Vậy làm sao em biết Mễ Mễ sẽ bị thương? Hình như cái gì cũng biết? Nếu như là hai thế giới, làm sao em có thể biết?"
Phong Uyển choáng váng, cô ấy chỉ mới nghĩ đến chuyện che giấu, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, Phong Uyển cắn khóe miệng, cô ấy chần chừ, cô ấy sợ nói ra An An không tiếp nhận được.
Cô ấy đang suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là cô ấy, cô ấy cũng không tiếp nhận được.
An An híp mắt, bọn họ đều đã thổ lộ tình cảm như thế rồi, nhưng Phong Uyển còn có có chuyện giấu cậu, loại cảm giác này khiến trong lòng cậu rất không thoải mái, cậu đã chờ đợi Phong Uyển thẳng thắn rồi, chẳng lẽ biểu hiện của cậu còn chưa đủ à?
Môi An An nhếch lên, trong lúc nhất thời giữa hai người dường như nhanh chóng kết lên một lớp màng mỏng, bên trong căn phòng nhiệt độ có hơi thấp.
Trong lòng Phong Uyển hoảng hốt, vừa rồi cô ấy thẳng thắn, An An cũng không e ngại cô ấy, lại hỏi cô ấy về vấn đề, cô ấy biết, An An đã tiếp nhận cô ấy, nhưng cô ấy lại chần chừ, khiến cho tình cảm vốn dĩ đã thận trọng giữa hai người xuất hiện sự ngăn cách.
Phong Uyển có hơi sợ, sợ An An rời xa cô ấy, nắm lấy tay An An, cũng may, An An không hất cô ấy ra, chuyện này đã cho cô ấy tự tin: "Em nói, em chỉ sợ anh không chấp nhận được, anh đồng ý với em, bất luận em nói điều gì, anh cũng phải nhớ kỹ, anh chính là anh."
An An bị giọng điệu của Phong Uyển hơi hù dọa, người bình tĩnh như cậu hiếm khi căng thẳng, sự ngăn cách của hai người vừa xuất hiện cũng biên mất: "Em nói đi."
Phong Uyển nhắm mắt lại, rất dứt khoát, cô ấy bày ra tư thế chết sớm thì sớm siêu sinh: "Thật ra thế giới mà anh tồn tại là một cuốn sách nhỏ mà em đã từng đọc, em biết xảy ra chuyện øì đều là bởi vì em đã đọc nên nhớ kỹ tình tiết, ban đầu em sinh con gian nan như vậy, đều là bởi vì em và đứa nhỏ vốn dĩ không nên tồn tại, vốn dĩ anh không có vợ, sự việc chính là như vậy."
Phong Uyển nói một hơi, sau đó mở to mắt nhìn An An, trên mặt An An không có một chút biểu cảm nào, cả người đều ngơ ngác, Phong Uyển sợ hãi, nắm tay An An, tay cậu lạnh buốt, cô ấy đã đánh nát thế giới quan của An An rồi.
Phong Uyển lo lắng nói: "Nhưng sách cũng là một thế giới, anh xem chúng ta đều là người sống sờ sờ, ở thế giới hiện thực mà em sinh sống đã có nhà khoa học đoán rằng, nhất định tồn tại rất nhiều không gian song song, cho nên, ý của em là, thế giới này cũng là thật."
Phong Uyển vắt hết dịch não, mới có thể nhớ ra vài điều để nói.
Trong mắt An An đã dần dần tìm lại ánh sáng, lời nói cuối cùng của Phong Uyển đối với cậu mà nói kích thích có chút lớn, cậu véo mình một cái, đau, không phải giả, mở to miệng muốn nói chuyện với Phong Uyển, nhưng miệng há ra, lại không phát ra được âm thanh. Phong Uyen thay An An có phản ứng, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, có phản ứng là được.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng leng keng, sau đó là tiếng đồ sứ rơi vỡ, Phong Uyển mở to hai mắt nhìn, thân thể An An phản ứng nhanh hơn não, lập tức đứng dậy đẩy cửa ra, con ngươi mở lớn: "Mẹ, mẹ."
Mạt Mạt mất một lúc lâu mới phản ứng được: "Mẹ, ừ, mẹ không phải cố ý nghe lén, mẹ đến đưa nước hoa quả, phải rồi, hoa quả."
Lần này Phong Uyển thật sự muốn khóc rồi, cô ấy cho là nói với An An là được, An An giữ bí mật sẽ không để người khác biết, hai người chia sẻ bí mật là được.
Giờ thì hay rồi, mẹ cũng nghe thấy rồi, nhìn mẹ bình tĩnh, nói chuyện có chút điên đảo, cô ấy cũng đánh nát thế giới quan của mẹ rồi.
Thế giới quan của Mạt Mạt quả thật đã sụp đổ, trong đầu động đất cấp siêu lớn, đầu óc rối bời, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Phong Uyển, cô chỉ muốn tìm chồng mình, phải rồi đi tìm chồng.
An An chỉ thấy mẹ tức tốc chạy ra ngoài, co cẳng muốn đuổi theo, Phong Uyển vội vàng giữ chặt: "Mẹ chắc đi tìm cha rồi."
An An rút chân về, Phong Uyển khóc: "Bây giờ phải làm sao đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận