Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1095. Một trăm ngàn 1

Chương 1095. Một trăm ngàn 1Chương 1095. Một trăm ngàn 1
Mạt Mạt mặc đồ ngủ, không tiện để đi ra mở cửa, Miêu Tình đưa Thất Cân đang mặc một bộ quần áo màu đỏ cho con gái, mở cửa: "Tiểu Vương à, sao cậu tới sớm như vậy?"
Tiểu Vương là chiến sĩ đứng gác cổng, đưa kiện hàng đã kiểm tra cho Miêu Tình: "Dì Miêu, cháu tới đưa bưu kiện, dì ký nhận cho cháu."
Miêu Tình không hiểu tiếng Anh, mặc dù chữ Hán cũng không biết nhiều nhưng có thể biết được tên của Thanh Xuyên, nhận bút viết tên của mình, rồi nhận lấy bưu kiện: "Cảm ơn cậu nhé Tiểu Vương, chờ một chút, dì lấy cho cháu ít kẹo."
Tiểu Vương ngại ngùng, xua tay không cần, Miêu Tình không cho đi, lấy một vốc bánh kẹo nhét vào trong túi quần của Tiểu Vương, lúc này mới cho cậu ấy rời đi.
Mạt Mạt bế đứa nhỏ đi ra, Tùng Nhân và An An đến bên cạnh bà ngoại, An An hỏi: "Bà ngoại ơi, là kiện hàng của cậu út, cậu út gửi cái gì qua bưu điện thế ạ?"
Mạt Mạt nhìn thoáng qua ngày, gửi qua bưu điện từ hơn hai mươi ngày trước, Mạt Mạt nói: "Chắc là cho Thất Cân."
Miêu Tình đã mở kiện hàng ra, bên trong là sữa bột, còn có một ít quần áo, Miêu Tình cười: "Quả thực là cho Thất Cân, thằng nhóc Thanh Xuyên này cẩn thận đấy." Mat Mat nhìn hai lon sữa bột, cong mắt lên, ở trong nhà thì Liên Thanh Xuyên là người cẩn thận nhất.
Tùng Nhân thu dọn đồ đạc xong, Miêu Tình đỡ lấy đứa nhỏ: "Con nhanh đi tắm rửa đi, hôm nay có không ít người tới đâu. Lát nữa là người đến rồi."
Mạt Mạt: "Vâng."
Hôm nay là chủ nhật, người trong nhà đều ở đây, lát nữa có không ít người tới.
Một tháng Mạt Mạt không được tắm rửa, hôm nay tắm rửa vô cùng dễ chịu, thay quần áo, cho Thất Cân ăn sữa, Trang Triêu Lộ là người đầu tiên tới.
Trang Triều Lộ mang khoá vàng đến, Tùng Nhân và An An đều có, sau này lúc về thủ đô đã bù lại, Mạt Mạt cám ơn Trang Triều Lộ, đeo lên cho Thất Cân.
Thất Cân nhìn khoá vàng trừng trừng, nắm chặt không buông tay, nếu ai dám động vào chiếc khoá vàng này, Thất Cân sẽ ầm ï lên, còn nhếch miệng gào nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trang Triều Lộ bật cười: "U, thật không nhìn ra, Thất Cân là một đứa ham tiền!"
Miêu Tình: "Có thể là màu sắc mới mẻ nên thích, chờ một thời gian nữa nhìn nhiều rồi thì cũng không thấy hiếm lạ nữa."
Mạt Mạt cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của Thất Cân đang nắm thật chặt, cô cảm thấy, có thể là chị nói đúng. Trong nhà Mat Mat vẫn nhỏ, nhiêu người đến phòng khách cũng chật chội, may mà chia nhau ra đến, tất cả mọi người đều không ở lại ăn cơm, cũng chỉ đến thăm đứa nhỏ.
Cả ngày hôm nay rất bận, vẫn luôn tiếp đãi khách khứa, có thân thích, có hàng xóm, có bạn bè coi như không tệ.
Hôm nay Mạt Mạt coi như là đã mệt lử rồi, nhưng còn nhớ phải chụp ảnh cho Trang Triều Dương, chụp không ít ảnh, cuối cùng Thất Cân cũng không làm nữa.
Mạt Mạt hí hoáy con trai quá lâu, thời gian bà ngoại bế Thất Cân nhiều, Thất Cân không muốn theo mẹ, dựa vào trong lòng bà ngoại không ra.
Thất Cân đầy tháng rồi, Mạt Mạt ở nhà thêm một tuần, thử rời đi nửa ngày xem Thất Cân có tìm cô hay không, kết quả Mạt Mạt đau lòng.
Thất Cân không hề giống Tùng Nhân và An An dính lấy cô, ngược lại càng dính bà ngoại và các anh trai hơn.
Miêu Tình an ủi con gái: "Vậy cũng là chuyện tốt, nếu như dính con, con đừng có nghĩ đến chuyện trở lại trường học nữa."
Mạt Mạt: "Bây giờ con cũng chỉ có thể an ủi mình như thế."
Miêu Tình không để ý tới con gái đang ghen ty nữa, trong lòng bà đang vui đây. Cháu trai của bà không ít, nhưng có mỗi một đứa dính lấy bà, cuối cùng cũng có một đứa rồi, trong lòng Miêu Tình phải nói là đắc ý.
Mạt Mạt đến trường, Bàng Linh cũng theo về trường học, trong lúc Mạt Mạt mang thai Thất Cân mập lên không ít, nhưng ở cữ đã gầy trở lại, khiến cho Bàng Linh ao ước chết mất, nắm vuốt đám thịt trên bụng mình: "Mợ út, cái bụng này của cháu sao không mất đi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận