Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1620. -

Chương 1620. -Chương 1620. -
Mat Mat nói: "Tôi đã sớm phát hiện rồi, cũng tại người làm mẹ này hờ hững thôi."
Tề Hồng hừ lên một tiếng: "Tùng Nhân ưu tú như vậy, nhất định có không ít cô gái để ý, cô phải giúp con gái tôi trông chừng đó."
Mạt Mạt cố gắng không trợn mắt lên: "Tôi rất tin tưởng con trai của tôi."
Ngày hôm sau dự báo thời tiết chính xác, không có trời mưa, bọn trẻ là vui mừng nhất, nướng thịt ngoài trời nghĩ thôi cũng hào hứng.
Buổi tối Mạt Mạt phụ trách đốt lửa, chị dâu Tôn phụ trách nướng thịt, lúc ban đầu chị dâu Tôn còn chưa lên tay cho lắm, nướng bị cháy một ít.
Sau đó An An muốn tự nướng, tự mình mang đi nướng, bất kể nướng có ngon hay không, mình nướng sẽ có mùi vị khác thường.
Mạt Mạt thích ăn nhất chính là cánh gà nướng, tự lấy cái ghế nhỏ, cũng không vội ăn, lật qua lật lại nướng, bên ngoài giòn bên trong mọng nước, Mạt Mạt một hơi ăn hết hai xiên.
Nhà của Mạt Mạt ở bên ngoài nướng thịt, cả gia đình Tề Hồng cũng đến rồi, trong sân vô cùng náo nhiệt, còn có mùi hương của thịt nướng, khiến bọn trẻ đi ngang qua đều thèm thuồng.
Mạt Mạt không phải là người ích kỷ, người đi ngang có quan hệ không tệ, Mạt Mạt đều mời vào trong, dù sao Mat Mat cũng đã chuẩn bị khá nhiều, hai gia đình cũng không ăn hết, để trong tủ lạnh quá lâu cũng không còn tươi ngon.
Mat Mạt ăn cũng có chút no rồi, nên cầm tách trà hoa ngồi trên ghế nhìn bọn trẻ vui đùa, tiếng cười rộn rã, cậu thử của tôi nướng, tôi thử của cậu nướng.
An An là chàng trai ấm áp, chăm sóc cho những em nhỏ, những đứa lớn có thể tự chăm sóc cho bản thân.
Cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, Mạt Mạt nhìn thấy Đại Song mở cửa nhìn một cái, ánh mắt đầy sự khao khát, nhìn thấy Mạt Mat liên ram một cái đóng cửa lại.
Tê Hồng cũng ăn no rồi, cô ấy xoa bụng ngồi xuống: "Đã lâu không náo nhiệt như vậy, khoảng thời gian trước tôi còn cảm thấy mình đã già, bây giờ nhìn thấy bọn trẻ đột nhiên lại cảm thấy mình đã trẻ trung ra."
Mạt Mạt chọc ghẹo: "Sao đột nhiên cô lại nhiều cảm xúc quá vậy?"
Tề Hồng nói: "Bởi vì ngày nào tôi cũng chụp hình, nhìn thấy quá nhiều hình rồi, của người già, thanh niên, trẻ con, trung niên, mỗi giai đoạn đều khiến tôi có rất nhiều cảm ngộ, tôi bây giờ phải trân trọng cuộc sống mỗi một ngày."
Mạt Mạt nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua sẽ không thể quay trở lại nữa."
Nhà Mạt Mạt ăn uống cho đến bảy giờ mới giải tán, cũng may đám nhóc này bỏ cây xiên vào trong thùng rác không bo lung tung, còn giúp đỡ dọn dẹp sân nhà.
Ngày hôm sau Mạt Mạt đã tính sẵn rồi, muốn ở nhà nằm một ngày, Mạt Mạt còn chuẩn bị ngủ đến chín giờ, chị dâu Tôn đi lên lầu: "Mạt Mạt, Từ Lị đến rồi."
Mat Mạt ngồi bật dậy, đã lâu rồi không gặp Từ Li, cô vội mặc quần áo, rửa mặt đơn giản bước xuống lầu.
Từ Lị đang bế con, cô ấy cúi đầu xuống, cả người tỏa ra sự ai oán, Mạt Mạt vừa nhìn: "Chuyện gì thế này?"
Trong ánh mắt Từ Lị có chút hoang mang: "Mạt Mạt, em cảm thấy mình sắp không phải là mình nữa rồi, kể từ khi sinh con ngày nào cũng ở nhà chăm con, sống cuộc sống của một quý bà, vật chất rất tốt, không thiếu thốn gì cả, nhưng sao càng sống em càng cảm thấy lạc lõng vậy?"
Mạt Mạt trêu thằng nhóc nằm trong lòng, con trai của Từ Lị, thằng nhóc năm nay hai tuổi rồi, trắng trẻo mập mạp, rất mũm mĩm, trông đặc biệt đáng yêu.
Mạt Mạt bảo chị dâu Tôn bế thằng bé đi dạo, đợi ôm con đi rồi, Mat Mat mới nghiêm túc nhìn Từ Li "Đã lâu rồi em không có đến tìm chị, sao hôm nay cảm thán quá vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Từ Lị vô cùng chán nản: "Chị rất bận rộn nên em cũng ngại đến tìm chị." Mat Matbao TU Li nhìn vào đôi mat của cô, Từ Lị hoạt bát trước đã không còn, nhất định đã xảy ra chuyện: "Em hãy nói thật với chị, có phải Kỳ Dung ngoại tình không, bên ngoài có người khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận