Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1828. -

Chương 1828. -Chương 1828. -
Suy cho cùng An An là đàn ông, sức chịu đựng trong tâm lý mạnh hơn so với Phong Uyển, nắm tay Phong Uyển: "Mẹ đã biết rồi, mẹ sẽ nghĩ rõ ràng, đừng khóc nữa, em thấy anh cũng dần dần chấp nhận rồi, huống chi là mẹ!"
Phong Uyển cũng không lạc quan như An An, Liên Mạt Mạt là nữ chính, chuyện của Liên Mạt Mạt An An lại không biết, hiện tại Phong Uyển có suy nghĩ gì cũng uổng phí, chỉ có thể hi vọng Trang Triều Dương ra sức, Liên Mạt Mạt có thể nhanh chóng chấp nhận mới được.
Mạt Mạt chạy thật nhanh trở về phòng ngủ, đi vào phòng ngủ nhìn thấy Trang Triều Dương, trực tiếp nhào vào trong lòng Trang Triều Dương, hai tay ôm thật chặt eo Trang Triêu Dương, cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, chỉ có như vậy, Mạt Mạt mới có cảm giác chân thực, cô là người sống sờ sờ, không phải nhân vật trong tiểu thuyết, cô và Trang Triều Dương cũng là con người.
Trang Triều Dương cũng không đọc quyển sách trên tay nữa, lo lắng nhìn Mạt Mạt: "Có chuyện gì thế? Có phải là An An khiến em tức giận không, để anh đánh gãy chân nói”
Trang Triều Dương phát hiện vợ ôm anh chặt hơn, từ khi hai người quen biết nhau đến bây giờ, sống chung gần nửa đời, trong ấn tượng của anh Mạt Mạt mãi mãi chính là dạt dào tự tin, nhưng bây giờ Mạt Mạt là anh chưa từng nhìn thấy.
Trang Triều Dương lo lắng, ôm lấy Mạt Mạt ngồi ở trên giường, ý đồ đến nói chuyện với nhau, nhưng vợ đã rơi vào trong ý thức của mình, Trang Triều Dương cũng không dám tách cánh tay vợ ra, chỉ có thể đứng lẳng lặng.
Trong đầu Mạt Mạt giống như là một thước phim tua chậm vậy, bắt đầu nhớ lại từ đời trước, nhớ lại từng chút xíu một, cô đang tìm cảm giác chân thực, tất cả trí nhớ đều là thật, cô cũng chân thực, cô là con người.
Mạt Mạt nói với chính mình từng lần một, dần đần đi ra khỏi ý thức của mình, suy cho cùng cô là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, cô cũng đã xảy ra những chuyện không hợp thói thường rồi, điểm ấy có đáng là gì.
Trang Triều Dương thấy vợ buông lỏng anh ra, quả tim như đang treo lên được hạ dần xuống, quan sát biểu cảm của vợ, vợ bình thường, trái tim được đặt xuống hoàn toàn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạt Mạt hoạt động cánh tay, tay ôm quá lâu cũng mỏi nhừ, ra hiệu cho Trang Triều Dương giúp đỡ xoa bóp, chờ cánh tay được làm dịu một chút, mới kể lại những øì vừa nghe được cho Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương dừng tay lại, híp mắt: "Cho nên nói, chúng ta đều là người trong thế giới tiểu thuyết, mà Phong Uyển đã đọc cuốn tiểu thuyết này, nói cách khác, nó biết em là người trọng sinh." Mat Mat mở to hai mắt: "Đúng rôi, sao em lại không để ý đến chuyện quan trọng như vậy."
Trang Triều Dương cũng mặc kệ tiểu thuyết hay không tiểu thuyết gì đó, nắm tay vợ: "Chúng ta chính là chúng ta, chúng ta đều là người sống sờ sờ, cuộc sống nhiều năm như vậy không phải giả. "
Mạt Mạt cười: "Vừa rồi em đã nghĩ thông rồi, yên tâm đi, em sẽ không suy nghĩ nhiều, đây là thế giới mà chúng ta sinh sống, Phong Uyển tới được, nói rõ nó cũng là thế giới có tồn tại."
Trang Triều Dương rất vui vì vợ có thể nghĩ rõ ràng: "Nhưng Phong Uyển làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt nghĩ thông suốt, người rất thoải mái, cởi giày nằm: "Phong Uyển thật thông minh, nếu không phải là bị An An phát hiện, em cũng bị lừa gạt rồi, con bé có thể vẫn cứ giấu diếm tốt như vậy, là đứa thông minh, không nói đến tình cảm của nó và An An, chỉ nói nó là người nhà chúng ta, chúng ta cũng phải vì sự an toàn của Phong Uyển mà giấu diếm."
Trang Triều Dương cũng cởi giày nằm lên giường, cánh tay dài ôm chầm lấy eo vợ: "Ngày mai nói chuyện với nó đi, nói cho nó biết phải sống khiêm tốn như thế nào, còn có chuyện của em và An An, vẫn là đừng nói cho An An biết."
Mạt Mạt ừ một tiếng: "Em nghĩ Phong Uyển sẽ không nói cho An An, trong lòng Phong Uyển vẫn coi là có tính toán."
Trang Triều Dương vẫn duy trì thái độ nghi ngờ với Phong Uyển: "Hy vọng vậy đi!" Hai vợ chông cứ lãng lặng năm, Mạt Mat đột nhiên tò mò hỏi: "Anh nói xem thế giới khác kia là kiểu gì?"
Trang Triều Dương: "Vấn đề này vượt qua phạm vi mà anh biết, muốn biết, có thể hỏi Phong Uyển một chút."
Mạt Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt cảm thấy mệt, thấy buồn, trong lòng mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu đã tựa sát vào Trang Triều Dương ngủ thiếp đi.
Phong Uyển và An An vừa mở mắt trời đã sáng, Phong Uyển nghĩ đến ngày mai làm sao đối mặt với Liên Mạt Mạt, An An thì lo lắng, lo lắng cho mẹ.
Đợi sáng hôm sau thức dậy, An An mới nhớ ra, cậu chưa đi đón Mễ Mễ về nhà, vội vàng xuống giường ra ngoài.
Phong Uyển cũng đi theo ra ngoài: "Anh chạy vội vã như vậy làm gì?"
An An: "Tối qua anh chưa đi đón Mễ Mễ, anh đi xem một chút Mễ Mễ đã trở về hay chưa."
Phong Uyển choáng váng, phải rồi, hôm qua quên mất đón Mễ Mễ.
Chờ lúc hai vợ chồng đến phòng của Mễ Mễ, Mễ Mễ chưa về, An An cau mày chạy tới phòng khách.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương vừa thức dậy, mở cửa đi ra chỉ thấy An An đang gọi điện thoại, Mạt Mạt hỏi: "Sao vậy?"
Điện thoại của An An được kết nối, may mà cậu nhớ kỹ số điện thoại của địa điểm diễn tập, An An hỏi rõ ràng, cúp điện thoại, quay đầu nói với mẹ: "Tối hôm qua quên mất đón Mễ Mễ trở về, tối hôm qua Mễ Mễ không về, con gọi điện thoại hỏi, Mễ Mễ đang ở bệnh viện!"
Mạt Mạt cuống quýt: "Làm sao đang yên đang lành lại đi bệnh viện rồi hả?"
Sắc mặt An An không được tốt: "Tối hôm qua lúc diễn tập lần cuối, ngã từ trên sân khấu xuống, bị thương ở chân, nên đưa tới bệnh viện."
Mạt Mạt: "Bệnh viện nào, có nghiêm trọng không?"
An An đứng dậy: "Căn cứ vào tính cách của Mễ Mễ không dám về nhà, chắc là rất nghiêm trọng, bây giờ con lái xe đi."
Mạt Mạt thúc giục: "Nhanh đi nhanh đi."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đều đến bệnh viện, An An lái xe, Phong Uyển ở nhà, cô ấy đang vui vì Mễ Mễ không bị thương ở tay, lại lo lắng có tình tiết không thể tránh né, cô còn nhớ rõ chuyện Liên Quốc Trung xảy ra tai nạn xe cỘ.
Nhóm Mạt Mạt đến bệnh viện, Mễ Mễ vừa tỉnh, Mạt Mạt thấy sắc mặt Mễ Mễ cũng tạm được, vội vàng đến hỏi bác sĩ, biết chỉ cần tu dưỡng hai tháng là không sao, Mạt Mạt mới thật sự yên tâm.
Mạt Mat xác nhận Mễ Mễ có thể về nhà tu dưỡng, trực tiếp làm thủ tục ra viện, trên đường trở về, Mạt Mạt hỏi: "Sao con lại bị thương chứ?" Mê Mễ: "Lúc ay ánh đèn sân khẩu rung chuyển một cái, chớp một cái không thấy gì đã ngã xuống rồi."
Mễ Mễ nghĩ đến tối hôm qua trong lòng còn đang sợ hãi, nếu như phản ứng chậm một chút, tay đã có thể bị thương rồi, cũng may tay không sao.
Mạt Mạt hỏi: "Bây giờ con bị thương rồi, buổi biểu diễn phải làm sao?"
Mễ Mễ nhún vai không thèm để ý mà nói: "Có đàn anh ở đây, thật ra không có con cũng được, vừa vặn con nhân cơ hội bị thương, có thể ở trong nước nhiều hơn một chút!"
Mạt Mạt gõ lên trán Mễ Mễ: "Con bé này, bị thương còn được chuyện tốt."
Mễ Mễ lè lưỡi: "Hì hì, đối với con quả thực là chuyện tốt."
Mạt Mạt thấy Mễ Mễ vẫn vui vẻ như cũ, biết thật sự không thèm để ý đến buổi biểu diễn thì mới yên tâm.
Về đến nhà, Phong Uyển đã nấu cơm xong, cả nhà ăn cơm, Miêu Tình là người sơ ý biết bao, cũng phát giác ra bầu không khí trong nhà không đúng.
Mạt Mạt nhìn Phong Uyển, hiện tại Phong Uyển đã rất thản nhiên, điểm này ngược lại khiến Mạt Mạt rất hài lòng.
Mạt Mạt nói với Phong Uyển: "Hai chúng ta tâm sự nhé?"
Phong Uyển gật đầu: "Vâng." An An đứng dậy: “Cũng dẫn theo con với!”
Trang Triều Dương kéo An An: "Hai chúng ta tâm sự."
Mạt Mạt và Phong Uyển trở về phòng ngủ, An An và Trang Triều Dương đến phòng sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận