Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1355. Điện ảnh 1

Chương 1355. Điện ảnh 1Chương 1355. Điện ảnh 1
Mạt Mạt bị Tùng Nhân lăn qua lăn lại, cơn buồn ngủ đã sớm bị hành hạ làm mất rồi, không còn buồn ngủ nữa, lên lầu thay quần áo khác, chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa.
Một tuần nữa lại trôi qua, đã đến tháng một rồi, sắp bước sang năm mới, các loại kính trong nhà đều phải lau chùi, Mạt Mạt nhìn căn nhà không nhỏ, công việc cũng không ít đâu.
Trang Triều Dương trở về oán niệm mười phần nhìn vợ đang múc nước lau kính, thịt của anh thất bại rồi, nhận lệnh xắn tay áo làm việc.
Hai vợ chồng đứng ở cửa sổ, vừa hay nhìn thấy nhà họ Trịnh, người trong sân đều đi vào nhà, chỉ có điêu rất nhanh Phạm Đông và Kỳ Kỳ đã đi ra ngoài, sắc mặt hai người không được tốt.
Trịnh Nghĩa và Diệp Phàm cũng đi ra, hai vợ chồng này ngược lại cười híp mắt, nhưng cũng không giữ Phạm Đông lại, trơ mắt nhìn anh ta đi.
Đám người Diệp Phàm đi rồi, cửa sổ nhà Mạt Mạt mở ra, nghe thấy Diệp Phàm nói: "Chúng ta thật sự không giúp Phạm Đông sao?"
Trịnh Nghĩa bĩu môi: "Hiện tại Phạm Đông Ốc còn không mang nổi mình ốc đâu, giúp cái gì chứ, mối quan hệ anh vất vả lắm mới làm được sao có thể dùng trên người anh ta được."
Diệp Phàm nghĩ một lát: "Cũng phải, nhà máy chúng ta kiểm không tệ, nguôn tiêu thụ phát triển rồi, đã không cần anh ta nữa, anh làm rất đúng, không thể dùng mối quan hệ trên người anh ta.
Diệp Phàm lại quan sát vẻ mặt của chồng, tiếp tục nói: "Từ Liên thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại đã biết thân phận trước kia của Từ Liên, anh còn muốn giữ cô ta lại không?"
Biểu cảm của Trịnh Nghĩa cứng đờ, anh ta thật không nghĩ tới Từ Liên lại là tình nhân của Phạm Đông, người phụ nữ này tâm tư không ít, cho là chỉ muốn trèo lên cành cao, không nghĩ tới, thật đúng là đã làm vợ bé cho người ta.
Vẻ mặt Trịnh Nghĩa bình tĩnh, suy nghĩ về chính mình, anh ta đã lớn tuổi rồi, bằng cấp không, lại không có bồi dưỡng, còn nữa không hợp với cải cách, nếu như vận khí tốt, còn có thể đợi đến tuổi về hưu, nếu như vận khí không tốt, nói không chừng năm sau đã phải về vườn rồi.
Anh ta phải tính toán cho bản thân, vợ là vợ cả, bọn họ đã trói chặt rồi, nếu như anh ta về hưu, nói không chừng còn phải dựa vào Diệp Phàm, Diệp Phàm đã có bất mãn vì anh ta giữ lại Từ Liên, anh ta không thể lại chọc giận vợ nữa.
Trịnh Nghĩa: "Không giữ lại nữa, em đi nói với cô ta, bảo cô ta mau chóng rời đi."
Diệp Phàm mặt mày hớn hở, mới đầu cô ta còn lo lắng nhìn chằm chằm Từ Liên, về sau kịp phản ứng, cô ta và Trịnh Nghĩa là quan hệ chung vốn, móc nối lợi ích, mới là sự kiên cố nhất, đề phòng Từ Liên là không cân thiết, nhưng môi lân nhìn thấy Từ Liên điềm đạm đáng yêu, lửa giận trong lòng lại càng lớn, bây giờ thì tốt rồi.
Diệp Phàm: "Được, em đi xử lý chuyện này."
Diệp Phàm đi rồi, Trang Triều Dương đóng cửa sổ lại: "Vợ, nghe đủ rồi làm việc thôi."
Mạt Mạt lè lưỡi, quả thực đã nghe đủ rồi, nói thật, Mạt Mạt còn đang nghĩ Trịnh Nghĩa sẽ lưu lại Từ Liên, nhưng nghĩ cũng phải, Trịnh Nghĩa là người lý trí như thế, anh ta rất yêu quý danh dự và lợi ích của bản thân, đương nhiên phải suy tính vì mình.
Mạt Mạt không nghĩ nữa, tiếp tục làm việc, không bao lâu, Từ Liên đi ra, lúc đi ra còn nhìn về hướng nhà Mạt Mạt, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tối thứ hai, Trang Triều Dương quả nhiên trở về, bắt được Tùng Nhân kiên quyết trừng trị một lúc, hai mông của Tùng Nhân đều đã sưng lên, nằm sấp ở trên ghế sofa không nhúc nhích, nếu không phải đánh để lộ mông thì ngại ngùng, Mạt Mạt cũng hoài nghi, Tùng Nhân có thể cởi quần xuống để nhận được sự thông cảm hay không.
Đáng tiếc Mạt Mạt và Trang Triều Dương không để ý tới, thằng nhóc này chính là cần ăn đòn, thời gian về sau, cuối cùng Tùng Nhân cũng không tuỳ tiện nữa, ngoan ngoãn không ít.
Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt đã đến lúc Trang Triều Lộ phải rời đi, Mạt Mạt mua thật nhiều đồ tết đã sớm gửi qua bưu điện.
Trang Triều Lộ cũng mua không ít đồ gửi qua bưu điện, lúc trở vê một người thoải mái, Trang Triêu Dương không có thời gian, Mạt Mạt đi tiễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận