Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 685. Đợi một chút 1

Chương 685. Đợi một chút 1Chương 685. Đợi một chút 1
Triệu Đại Mỹ giật nảy mình: "Vương Vũ? Sao thế? Cái tên này không hay hay là có vấn đề gì?"
Mạt Mạt ngồi xuống một lần nữa, đương nhiên là có vấn đề, Vương Vũ, đời trước là người chịu trách nhiệm với cô, Mạt Mạt nhìn Triệu Đại Mỹ, thành phố D không sai, đúng quê hương rồi, nhưng tuổi tác không đúng, cô nhớ rõ Vương Vũ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nếu như nói con của Triệu Đại Mỹ ra đời, thì 16 năm nữa mới 39 tuổi.
Mạt Mạt nghĩ, có phải là cùng tên hay không, người có tên Vương Vũ nhiều lắm.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm bụng của Triệu Đại Mỹ, chờ đứa nhỏ ra đời là biết, cô sẽ không nhớ lầm tướng mạo.
Nghĩ đến tướng mạo, Vương Vũ lớn lên không giống Triệu Đại Mỹ cũng không giống Vương Thiết Trụ, khả năng thật sự là trùng tên rồi.
Mặc dù Mạt Mạt nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có một giọng nói, chính là Vương Vũ này, không phải là lúc lớn lên cô cũng không giống cha mẹ hay sao?
Triệu Đại Mỹ kéo tay Mạt Mạt: "Mạt Mạt, rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Đột nhiên nghĩ đến vài chuyện, bây giờ thì không sao rồi."
Triệu Đại Mỹ thở phào một hơi: "Không sao thì được, vừa rôi cô doạ tôi đây."
Mạt Mạt không yên lòng, Triệu Đại Mỹ đứng dậy chào tạm biệt, Mạt Mạt tiễn cô ấy ra cửa, Trang Triều Dương còn chưa trở lại, Mạt Mạt nằm trên giường, đầu óc có chút loạn.
Mạt Mạt dang tay, thay đổi Trang Triều Dương, gián tiếp thay đổi Vương Thiết Trụ và Triệu Đại Mỹ, Mạt Mạt ngồi dậy, đời trước không giống như đời này, Vương Vũ sinh ra muộn cũng có khả năng.
Mạt Mạt nhìn tấm hình kết hôn trên tường còn chưa thu lại, nếu như Vương Vũ thật sự là con của Triệu Đại Mỹ, khả năng cao nhất là người chỉ đi theo Trang Triêu Dương, đời trước anh không kết hôn, bởi vì phỏng đoán này của cô, mà trong lòng đang mạnh me sôi trào.
Lúc này có tiếng mở cửa, cô vỗ lên mặt mình, hiện tại đều chỉ là suy đoán của cô, cô chưa thấy được tướng mạo của Vương Vũ, thì sẽ không đưa ra kết luận, mặc dù trong lòng đã có đáp án.
Trang Triêu Dương trở về, An An nói: "Cha, cơm Ở trong nồi, cha rửa tay rồi ăn cơm."
Trang Triều Dương cầm hồ sơ về, Mạt Mạt nhận lấy: "Đều đã bàn giao xong rồi?"
Trang Triều Dương cởi áo khoác: "Bàn giao xong rồi, ngày mai không cần đến quân đồn nữa, tối mai Đổng Hầng muốn mời cơm."
"Hôm nay Y Y đến nói với em rồi, anh nhanh rửa tay rồi ăn cơm." "Được."
Tùng Nhân mang cơm ra xong, lại về phòng đọc truyện, thằng nhóc này đã bị say mê rồi, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều phải khoa tay múa chân, kết quả mỗi lần đều bị Trang Triều Dương trấn áp.
An An trèo lên ghế, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha, Trang Triều Dương ăn hết bát cơm thứ nhất cũng không có phản ứng, bát thứ hai cũng không có phản ứng, đến bát thứ ba, Trang Triều Dương đặt đũa xuống hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
An An bỏ tay đang chống cằm xuống: "Cha ơi, chúng ta đi là sẽ không về nữa phải không?"
Trang Triều Dương gắp thức ăn: "Ừm, không cần thiết thì sẽ không về nữa."
An An xoa bàn tay nhỏ bé của mình, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cha ơi, trước khi chúng ta đi có thể đến thăm ông nội Hướng một chút được không?? An An đi rồi, muốn nói cho ông nội Hướng một câu, An An đi rồi, ông nội Hướng sẽ nhớ An An."
Trang Triều Dương ngừng đũa, nhìn dáng vẻ khổ sở của An An, vì con trai mà thoả hiệp: "Sáng mai cha dẫn con đi."
An An rưng rưng nước mắt: "Cha là tốt nhất, cha là người cha tốt nhất."
Trang Triều Dương gõ lên trán con trai: "Dẻo miệng."
Ăn cơm xong, Trang Triều Dương về phòng, nhìn ngăn tủ trống không: "Sáng ngày mốt, chúng ta sẽ về thành phố, gửi đồ qua bưu điện trước đi."
"Gửi qua bưu điện, anh có thời gian đi lấy không?"
"Bây giờ chị về hưu rồi, chị ấy có thời gian, không tốn bao nhiêu công sức cả."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận