Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1770. -

Chương 1770. -Chương 1770. -
Hai ngày Mat Mat đợi ông Mạnh cũng không nhàn rỗi, cô trở về thủ đô, là phải đến thăm Thẩm Triết một chút, đến nhà họ Thẩm ăn cơm, lại đi thăm hai vợ chồng Vân Kiến, đứa nhỏ đã ra đời, là một thằng nhóc mập, rất đáng yêu.
Về phần Vân Bình, đã tốt nghiệp từ lâu, không làm việc ở thủ đô, vào sở nghiên cứu, bây giờ hai cha con mỗi ngày đều gặp nhau, đừng thấy Vân Bình còn nhỏ, nhưng đã là kỹ sư rồi.
Mạt Mạt vừa vui mừng, lại thất vọng, không gặp được Vân Bình.
Hai ngày trôi qua vô cùng nhanh, Tâm Bảo đã không nôn nữa, sắc mặt đã khá hơn nhiều, đi học bình thường.
Mạt Mạt và Tề Hồng cũng không có gì không yên tâm nữa, ngày thứ ba, Mạt Mạt trực tiếp trở về thành phố Z cùng với ông Mạnh.
Ông Mạnh cầm theo một cái túi, cả thảy không nhiều lắm, bỏ hai bộ quần áo, một cái kính viễn vọng, một quyển vở ghi chép rất dày là hết rồi.
Mạt Mạt nhìn thấy vậy, trực tiếp sắp xếp ở công ty, vừa vặn làm bạn với ông cụ Hoắc, quần áo và đồ dùng hàng ngày, sắp xếp trợ lý đi mua là được.
Mạt Mạt dẫn ông ấy đến công ty, trực tiếp giao cho trợ lý, cũng không vội vã làm việc, ngay cả mấy người Triệu Long cũng không gặp, cô lo lắng trong nhà, trong nhà còn có hai đứa bé nữal
Hôm nay đúng lúc là thứ bảy, bọn nhỏ đều được nghỉ, Mạt Mạt và Tề Hồng về nhà, không chỉ có bọn nhỏ ở nhà, Trang Triều Dương và Triệu Hiên cũng ở nhà.
Mạt Mạt rất ngạc nhiên: "Anh được nghỉ sao không gọi điện thoại cho em?”
Trang Triều Dương: "Anh cũng không nghĩ tới em vê nhanh như vậy, anh cho là làm sao cũng phải một tuần."
Nói thật, Trang Triều Dương cũng có chút bối rối!
Mạt Mạt bỏ hành lý xuống: "Tâm Bảo không sao, em và Tề Hồng đều rất bận, ở thủ đô cũng không ở được, nên về sớm, Thất Cân và Giai Giai đâu?"
Trang Triều Dương lấy một miếng dưa hấu đưa cho vợ: "Đi ra ngoài chơi rồi, sức khoẻ của mẹ đều tốt chứ?"
Mạt Mạt nhận dưa hấu cắn một miếng, rất ngọt, cũng rất mát mẻ, đây là đang cất ở trong tủ lạnh: "Sức khoẻ đều rất tốt."
Mạt Mạt nói xong, chuyên tâm ăn dưa hấu, Trang Triều Dương ở một bên lại cầm khăn tay, nhặt hạt dưa hấu, phục vụ đúng chỗ.
Trang Triều Dương thấy vợ đã ăn xong, mới hỏi: "An An thì sao? Thằng nhóc này ra ngoài là không về nhà, rất khiến cho người ta lo nghĩ."
Trang Triều Dương cũng phiền muộn, con trai quá hiểu chuyện cũng không dễ, sau khi lên đại học, được rồi, một năm ve nhà một lần, so với người làm cha như anh, anh nhất định là nuôi con trai của người ta rồi!
Mạt Mạt lau tay: "Em đang muốn nói với anh đây, con trai của anh lợi hại lắm, sắp làm chuyện lớn rồi."
Trang Triều Dương nghiêm túc, anh đã biết, thằng nhóc An An này, hoặc là không lên tiếng, lên tiếng thì sẽ kinh thiên động địa, Mạt Mạt thấy Trang Triêu Dương nhíu mày, bật cười một tiếng: "Đừng căng thẳng, là chuyện tốt, anh nghe em nói..."
"Thằng nhóc này ngược lại là có ý tưởng, không hổ là con trai anh."
Lông mày Trang Triều Dương giãn ra, tự hào, nhìn một cái, nhìn xem, những người cha cùng độ tuổi với anh, con trai không phải đang đi học, thì cũng đang gây họa, chính là không làm nên trò trống øì, lại nhìn thằng hai nhà mình, mở miệng chính là bệnh viện, con ruột!
Bệnh viện chính là nơi thân thánh, hầu như đều là của nhà nước, thật đúng là không có mấy bệnh viện tư nhân, suy nghĩ này của An An, rất lớn mật, nếu thật sự thành công, nghĩ lại là kiêu ngạo.
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương sung sướng, hừ một tiếng, lại kể đến chuyện ông Mạnh, trọng điểm là con trai của anh không cẩn thận.
Sắc mặt Trang Triều Dương lập tức thay đổi: "Chờ nó về, nhất định phải giáo huấn nó cho tốt một chút!"
Mạt Mạt bày tỏ sự ủng hộ: "Ừm, đánh trên người mới nhớ lâu."
Trang Triều Dương: "... An An đã lớn như vậy rồi, đánh nó có phải là quá tổn thương đến lòng tự trọng của con không?"
Mạt Mạt ném cho Trang Triều Dương một ánh mắt khinh thường: "Ngốc, nói chuyện thân thiết chứ, xem nó có nhượng bộ hay không, anh có thể đánh mạnh một cái, ni cũng không dám thật sự đánh trả."
Trang Triều Dương lạnh sống lưng, sao anh có cảm giác, vợ sắp biến thành hố đen rồi, lại còn xấu xal
Hai vợ chồng đang nói chuyện, Thất Cân và Giai Giai trở về, Giai Giai vừa vào nhà, đã giống như quả pháo nhỏ, lập tức xông vào trong lòng Mạt Mạt.
Mạt Mạt thuận thế lùi ra sau, giảm bớt lực va chạm, con bé này, gầy nhưng sức rất lớn.
Sau lưng Giai Giai có ông cụ Cát, ông cụ Cát dạy bảo thành công, nói cho Giai Giai một chân lý, coi mẹ chồng là mẹ ruột mà hiếu thuận chuẩn không sai.
Mạt Mạt ở trong lòng Giai Giai, gần với mẹ ruột, thật ra chính là đang nịnh nọt.
Mạt Mạt rất thích bọn nhỏ gần gũi, xoa đầu Giai Giai, nghe Giai Giai kể lại cuộc sống mấy ngày nay, tay Mạt Mạt cứng đờ, con bé này cực kỳ ngang tàng, nên kiềm chế lại tâm tính, nhưng con bé này cứ không đi nhà trẻ.
Hơn nữa đứa nhỏ rất thông minh, rõ ràng có thể vào cấp một, kết quả cũng không biết ông cụ Cát giải quyết thể nào, nhất định phải dựa theo độ tuổi thông thường, được rồi, đây là một đứa nhỏ thích chơi không thích học.
Nhà Mạt Mạt đều là học bá, cũng không cần giám sát chuyện học tập, ban đâu Mat Mat còn nghi ngờ vài ngày.
Mạt Mạt không phải rất mệt mỏi, ngồi chơi với bọn nhỏ, Mạt Mạt cho rằng mình là người mẹ tốt, cô sẽ cố gắng hết sức chơi với con cái, bản thân mình nghĩ như vậy, thật là có một chút kiêu ngạo.
Cơm tối là Trang Triều Dương nấu, ăn cơm xong, Mạt Mạt và Trang Triều Dương về nghỉ ngơi, hai vợ chồng đã kết hôn hơn hai mươi năm, đừng thấy tuổi tác lớn, nhưng tách ra lâu vẫn rất nhớ.
Mặc dù không còn như lúc còn trẻ củi khô gặp lửa cháy, tiểu biệt thắng tân hôn, thế nhưng ôn nhu vô cùng, khụ khụ, bọn họ còn chưa tới độ tuổi đắp chăn nằm nói chuyện trời đất thuần tuý.
Điều tiếc nuối duy nhất là, chủ nhật không thể ở nhà nghỉ ngơi, Mạt Mạt phải về công ty làm việc, còn có đồ cổ phải làm giám định.
Trang Triều Dương không có việc gì, cũng dẫn theo bọn nhỏ đi xem, Giai Giai vừa đến công ty đã đi tìm chó, Thất Cân thì đi theo Mạt Mạt đến chỗ giám định đồ cổ.
Ông Mạnh đã thay quần áo khác, đã đến rồi, chỉ đợi đến lúc được sờ vào tay.
Triệu Long không dám giữ đồ cổ lại, bây giờ lại gọi điện thoại để gọi người tới, Mạt Mạt đợi một lúc, Trieu Long moi dan nguoi den, nguoi dan 6ng hon bốn mươi tuổi, quần áo có hơi cũ, tay áo đã bi sờn rách, mặt mũi thật thà, cho người khác cảm giác rất thực tế.
Triệu Long giới thiệu: "Tổng giám đốc Liên, đây là anh Vương, muốn bán đấu giá là đồ tổ truyền nhà anh ấy."
Anh Vương nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống: "Chào tổng giám đốc Liên."
Ánh mắt của Mạt Mạt quan sát hai vòng trên người anh Vương: "Nếu như là đồ tổ truyền, nghĩ thế nào lại cầm đi đấu giá?"
Anh Vương thở dài, nhìn chiếc hộp tiếc nuối: "Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, con trai tôi sắp kết hôn, hiện tại không giống mấy năm trước, kết hôn thì phải có nhà, ở thành phố Z không rẻ, tôi không có năng lực, chỉ có thể nghĩ biện pháp."
Ông Mạnh vội vã xem đồ cổ, Trang Triều Dương và Mạt Mạt ăn ý đó là bản chất đã khắc vào sâu bên trong, Trang Triều Dương nhanh tay đè lại tay ông Mạnh, ông Mạnh dừng lại, mới nhớ ra, ông ấy là được thuê tới, ngoan ngoãn ngồi.
Mạt Mạt một lúc lâu không nói chuyện, đây là cố ý, thời gian lôi kéo càng dài, càng khiến cho người ta có cảm giác áp bách, người có năng lực tâm lý không mạnh, nhất định không chịu nổi, nhất là người bình thường chưa từng thấy qua việc đời.
Mạt Mạt là bà chủ, cô chưa nói tiếng nào, cũng không có ai lên tiếng, chờ qua hai phút, đáy mắt Mạt Mạt có nhiêu sự tìm tòi quan sát, nụ cười trên miệng nhàn nhạt: "Theo tôi được biết, ở thành phố Z có ba nhà bán đấu giá không tệ, sao lại chọn nhà chúng tôi?"
Anh Vương không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: "Bởi vì tổng giám đốc Liên bán đấu giá có danh tiếng tốt, làm từ thiện, mặc dù tôi không có bản lĩnh gì lớn, thế nhưng cũng muốn làm việc tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận