Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 309. Cảnh xuân 1

Chương 309. Cảnh xuân 1Chương 309. Cảnh xuân 1
Cảnh xuân 1
Khi Mạt Mạt ngủ dậy, trên ngực cô còn có một bàn tay lớn, cô hung hăng véo nó. Cô không nên tin lời của Trang Triều Dương, ngày hôm qua không động phòng, nhưng những việc nên làm thì làm gần hết rồi.
Trang Triều Dương đã dậy từ lâu, anh ôm Mạt Mạt: "Ngủ ngon không em?"
Mạt Mạt trợn mắt: "Anh nói xem?"
Trang Triều Dương cười nói: "Chắc chắn ngủ rất ngon."
"Ha hat"
Lúc này bà Liên gõ cửa: "Các cháu dậy chưa?"
Mạt Mạt sợ hãi nhảy ra khỏi giường, hốt hoảng mặc áo khoác vào, mặc xong thì thấy Trang Triều Dương vẫn còn nằm trên giường: "Mau dậy đi, lát nữa bà vào đấy."
Trang Triều Dương lười biếng nói: "Bà sẽ không vào đâu, em cứ yên tâm."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, khịt mũi: "Thế thì cũng phải dậy, hôm nay còn phải về, cha vẫn đang đợi tin của chúng đấy!"
Lần này Trang Triều Dương không lười biếng nữa, anh mặc quần áo vào, chờ Mạt Mạt gấp chăn xong hai người mới cùng nhau đi ra. Liên Kiến Thiết cau có nhìn Trang Trieu Dương chằm chằm, Mạt Mạt đỏ mặt, Trang Triều Dương sờ mũi, có chút xấu hổ, động tĩnh ngày hôm qua hơi lớn.
Bà Liên kéo bạn già của mình, thì thầm điều gì đó vào tai bạn già mới khiến sắc mặt của ông khá hơn một chút.
Lần này mặt Mạt Mạt sắp chảy máu được luôn, vừa rồi bà Liên cứ nhìn chằm chằm cô đi đường nên cô có thể đoán được bà đã nói cái gì.
Sau khi ăn sáng, Mạt Mạt nói ngày giờ cho ông bà biết, hai ngày sau tổ chức tiệc trong thành phố, sau đó kéo Trang Triều Dương bỏ chạy như chạy trốn.
Trang Triều Lộ chuẩn bị một giỏ đồ: "Đây là thỏ khô và gà rừng, mang về nhà dùng để đãi tiệc."
Trang Triều Dương nhận lấy: "Chị, chúng em đi đây"
"Ừ, đi đi!"
Khi bọn Mạt Mạt về đến nhà đã là buổi trưa, Triệu Tuệ vừa mới ăn trưa: "Chị còn tưởng các em đến tối mới về!"
Mạt Mạt đặt túi xuống: "Bé con thế nào rồi, hai ngày nay có ngoan không?"
Triệu Tuệ: "Ngoan lắm lời, trở ve bàn bạc xong ngày lành chưa?”
"Đã bàn bạc rồi, hai ngày sau."
Triệu Tuệ mỉm cười: "Đúng lúc chị hết ở cữ, chúng ta có thể chuyển nhà cùng nhau." "Được. Chị dâu, em đi nâu cơm đã, bọn em còn chưa ăn cơm trưal”
"Ừ, chị về phòng đây"
Buổi trưa Mạt Mạt nấu mì, sau khi ăn uống đơn giản, Mạt Mạt trở về phòng thu dọn quần áo.
Trang Triều Dương nhìn Mạt Mạt nhét đầy hai túi quần áo: "Sao nhiều vậy?"
Mạt Mạt giải thích: "Của mẹ nuôi tặng cho em hết đấy, nhưng tiếc là nhiều cái không thể mặc ra ngoài."
Trang Triều Dương lấy váy ra: "Ở nhà em mặc cho anh ngắm."
Mạt Mạt khịt mũi: "Mơ đi nhé."
Trang Triều Dương bỏ váy xuống rồi nằm lên giường: "Thật ra anh thích nhất cảnh xuân dưới lớp áo của em."
Mạt Mạt: "Đồng chí Trang Triều Dương à, mới kết hôn mà anh đã thay đổi rồi."
"Miệng trở nên ngọt ngào hơn phải không?"
Mat Mạt: "...
Trang Triều Dương thực sự không biết xấu hổ à?
Trang Triều Dương sợ Mạt Mạt nổi giận đuổi mình ra ngoài nên không trêu vợ nữa, anh ngồi dậy giúp cô thu dọn quần áo.
Khi Điền Tình tan làm thì Mạt Mạt đã nấu cơm xong, sau bữa ăn, Liên Quốc Trung nhìn thịt động vật hoang dã trong giỏ: "Có nhiều thế."
Trang Triều Dương: "Anh rể cháu đi bắt đấy ạ." Liên Quốc Trung đậy cái giỏ lại: "Cha định đặt tiệc ở nhà hàng quốc doanh, chuẩn bị ba bàn, con thấy thế nào?"
Trang Triều Dương hỏi: "Ba bàn có đủ không ạ?"
Liên Quốc Trung: "Đủ rồi, một bàn cho nhà họ Khâu, một bàn cho khách, một bàn cho nhà chúng ta và chị gái con, đúng ba bàn luôn."
"Vâng ạ, con nghe cha."
Điền Tình lên tiếng: "Khi kết hôn Triều Dương mặc quân phục là được, Mạt Mạt mặc đồ Lênin."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Buổi tối đi ngủ, Liên Quốc Trung không dễ nói chuyện như ông nội, Trang Triều Dương ngoan ngoãn ở chung phòng với Liên Quốc Trung và Thanh Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận