Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 950. Đau 2

Chương 950. Đau 2Chương 950. Đau 2
Ngô Giai Giai giải thích rõ ràng, bạn học xung quanh mới vừa rồi còn đồng tình với Ngô Giai Giai, bây giờ nghe rõ, nghĩ đến quà vặt và nhà hàng bọn họ ăn, trong lòng sợ hãi cũng có những thương nhân lòng dạ độc ác như vậy.
Có người nói to: "Không thể giúp cô ta, người như này thì nên vào ngục giam, thật sự là độc ác mà!"
Có một người dẫn đầu, hợp nhau lại để tấn công, liên quan đến sự an toàn của tính mạng, tất cả mọi người đều cảm động lây, trong lòng sợ hãi, sợ hãi những nhà hàng xung quanh.
Mạt Mạt nói: "Cô cũng nghe rồi đấy, cô nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình, đi tự thú là lối thoát tốt nhất của cô."
Trong mắt Ngô Giai Giai, Mạt Mạt chính là ngọn cỏ cứu mạng, gắt gao kéo lấy quân Mạt Mạt, Bàng Linh sức lớn, một phát đã kéo được Ngô Giai Giai ra.
Ngô Giai Giai như bị điên muốn tới gần Mạt Mạt, nhưng có Bàng Linh cản trở, cô ta ngồi thụp xuống đất kêu khóc: "Vì sao lại không giúp tôi, vì sao không giúp tôi, Liên Mạt Mạt, cô thật độc ác, hu hu!"
Mạt Mạt biết, con người vào lúc cần sự trợ giúp vô cùng, nếu như mình không giúp người ta, người ta sẽ oán giận mình, Mạt Mạt không muốn để ý đến Ngô Giai Giai nữa, cô ta bây giờ đã điên rồi, thấy người nào là cắn người đó, bây giờ cần làm chính là cách xa ra. Bàng Linh là công an: "Mợ út, mợ lên lớp trước đi. Cháu dẫn cô ta đến cục công an, để cô ta chạy mất lại phải hao tốn nhân lực đi tìm."
Mạt Mạt nói: "Ừm, mợ xin nghỉ giúp cháu."
Ngô Giai Giai nghe Bàng Linh nói thì xoay người chạy, nhưng một người đàn ông Bàng Linh cũng có thể quật ngã nói gì là phụ nữ, cô ấy bắt được Ngô Giai Giai, cô ta đỏ mắt nhìn Liên Mạt Mạt.
Cô ta hối hận rồi, cô ta không nên tới tìm Liên Mạt Mạt, cô ta váng đầu nên mới có thể tới tìm Liên Mạt Mạt.
Ngô Giai Giai cảm giác nhân sinh không còn hy vọng nữa rồi, sự độc ác phát động, cắn mạnh vào tay Bàng Linh, Bàng Linh đau buông lỏng tay ra một cái, sức mạnh của Ngô Giai Giai bộc phát, thoát được ra ngoài, đuổi theo Mạt Mạt.
Bàng Linh chạy tới, Ngô Giai Giai đã đẩy mạnh Mạt Mạt một cái, cô a lên một tiếng, người ngã về phía trước.
Hai mắt Mạt Mạt nhắm chặt, không thấy bị té lăn trên mặt đất, Nguy Vĩ nói: "Có thể mở mắt rồi, không sao đâu.”
Mạt Mạt nghe thấy tiếng Nguy Vĩ, nhẹ nhàng thở ra, mở to mắt, Ngô Giai Giai bị Triệu Phong bắt được, Bàng Linh chạy tới hỏi thăm: "Mợ út, mợ không sao chứ."
Mạt Mạt xuýt xoa một tiếng: "Chân, hình như chân bị trẹo rồi." Bàng Linh ngôi xổm xuong, sờ lên chân trái Mat Mạt không dám đặt xuống đất, đè xuống, Mạt Mạt đau hít vào mấy hơi: "Đau, đau, đau."
Bàng Linh kiểm tra một lúc: "Không có việc gì lớn, chỉ là trật khớp chân thôi, cái chân này không thể dùng sức, phải mất một thời gian mới khỏi được"
Nguy Vĩ hỏi: "Thật sự không việc gì?"
Bàng Linh đáp: "Mặc dù phương diện này không phải chuyên nghiệp nhưng cũng không kém nhiều lắm, không có việc gì lớn, trong nhà tôi có rượu thuốc, lúc về tôi xoa bóp cho mợ út, một thời gian là khỏi."
Mạt Mạt nhìn chân trái của mình: "Tôi như này là bị tai bay vạ gió."
Bàng Linh đáp: "Mợ út, cháu đưa mợ đến bệnh viện lân cận nhé!"
Nguy Vĩ tiếp lời: "Hay là để tôi với Triệu Phong đưa đi, buổi sáng chúng tôi chuyển giờ lên lớp, sáng không có việc gì, cô còn phải đưa người đến cục công an nữa."
Mạt Mạt nói: "Cháu đưa Ngô Giai Giai đến cục công an đi, chuyện của cô ta quan trọng hơn, Nguy Vĩ và Triệu Phong đưa mợ đi là được."
Bàng Linh nhìn thoáng qua Ngô Giai Giai: "Được, vậy thì làm phiền hai anh rồi."
Nguy Vĩ nói: "Đều là bạn bè, nên làm mà."
Bàng Linh sức lớn, vừa rồi Ngô Giai Giai bộc phát sức mạnh, bây giờ một chút sức lực cũng không còn, bị Bàng Linh kéo đi.
Mạt Mạt nhảy lò cò một chân, Nguy Vĩ đỡ lấy: "Chậm một chút."
Chu Tiếu vẫn luôn đứng xem, nhìn bóng lưng Nguy Vĩ, lại nhìn vào mắt Liên Mạt Mạt, hai mắt loé lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận