Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 293. Hóng hót 1

Chương 293. Hóng hót 1Chương 293. Hóng hót 1
Hóng hớt 1
Cuối cùng Trang Triều Dương tự làm khổ mình, nửa đêm anh tắm hai lần nước lạnh để hạ bớt ngọn lửa tà ác trên người, khi anh ra khỏi phòng tắm, cửa phòng ngủ đã khóa chặt.
Trang Triêu Dương giật mạnh hai lần nhưng không kéo ra được, anh lắc mái tóc ướt của mình rồi từ từ ngồi xuống chăn trải trên sàn nhà.
Mạt Mạt không nghe thấy tiếng bước chân nữa mới dám chui ra khỏi chăn, nhìn bàn tay phải của mình qua ánh trăng ngoài cửa sổ, sao cô lại chạm vào đó chứ? Lòng bàn tay vẫn còn nóng, cô chà mạnh vào chăn hai lần, độ nóng không những không giảm xuống mà càng ngày càng tăng, tóc cũng sắp bốc hơi.
Buổi tối Mạt Mạt bị mất ngủ, ngày hôm sau thức dậy hốc mắt của cô toàn là màu đen.
Trang Triều Dương lại nghỉ ngơi rất tốt, tỉnh thần sảng khoái. Cảm nhận được ánh mắt của Trang Triều Dương đang dán chặt vào tay mình, Mat Mạt vội bỏ tay ra sau lưng, vội vàng chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Liên Thanh Bách cảm thấy có nguy cơ, anh ấy nhìn Trang Triều Dương: "Lúc tôi uống say, cậu đã ở sau lưng tôi làm chuyện gì?”
"Nói như vậy thì oan cho tôi quá, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì sau lưng cậu cả."
Liên Thanh Bách túm cổ Trang Triều Dương: "Đừng chuyển đề tài, rốt cuộc cậu đã làm cái gì?"
Trang Triều Dương không chịu thừa nhận: "Tôi thật sự không làm øgì cả."
Nhưng Liên Thanh Bách không tin, thằng cha này nghiêm túc nói dối đã không phải là lần đầu tiên.
Mạt Mạt đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra, cô đã trở lại bình thường. Buổi sáng cô làm món bánh canh, dưa chua ăn kèm cũng chẳng có, Mạt Mạt uống một bát, phần còn lại được chia cho bọn Liên Thanh Bách.
Liên Thanh Bách phải trở vê đoàn sở, hôm nay anh ấy có chút việc, trước khi đi còn nói: "Buổi trưa em không cần mang cơm trưa cho anh đâu."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Liên Thanh Bách đi rồi, Trang Triều Dương đi tới gần cô: "Hôm nay chúng ta mua cái gì?"
Mạt Mạt khẽ đẩy Trang Triều Dương: "Anh đừng lại gần quá, nóng lắm!"
Trang Triều Dương nghịch ngón tay của Mạt Mạt: "Sao anh lại không cảm thấy nóng nhỉ?"
Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào mồ hôi nhễ nhại trên trán Trang Triều Dương: "Đồng chí Trang Triều Dương, chúng ta đừng có mở mắt nói dối được không?"
"Chỉ cần có thể dựa vào em, anh nói dối cũng được!" Mat Mat đảo mắt: "Hôm nay anh đi mua hai cái vại ve đây, cất để dự phòng."
"Ừ,em không đi sao?"
Mạt Mạt lắc đầu, cô ngáp một cái: "Em không đi, em ngủ bù một lúc."
Trang Triều Dương liếc nhìn đồng hồ: "Em ngủ cả sáng đi, mọi việc cứ giao cho anh."
"ừ"
Sau khi Trang Triều Dương rời đi, Mạt Mạt xoay người đi về ngủ tiếp, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mạt Mạt nhíu mày, chưa tỉnh táo, cô uể oải ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi. Tiếng gõ cửa không ngừng, Mạt Mạt vội vàng xỏ giày bước xuống đất.
"Chị dâu Vương, sao chị lại tới đây?”
Chị dâu Vương bưng một rổ rau: "Mỗi nhà đều có ruộng đất, chị trồng chút rau nên mang cho em một ít. Sao vừa mới ngủ dậy thế, chị đánh thức em à!"
Mat Mạt vội tránh sang một bên: "Chị mau vào đi 8
Mat Mat đợi chị Vương vào rồi mới nói: "Hôm qua anh trai em và Triều Dương uống rượu đến khuya, em ngủ không ngon, bây giờ ngủ đủ giấc rồi. Chị mà không đến thì em cũng sắp dậy rồi ạ."
Chị Vương ngồi lên ghế, đưa rổ rau cho Mạt Mạt: "Chị không có thứ gì tốt, chỉ hái chút đậu cô ve và ớt, em đừng chê." Mat Mạt nhận lẫy và nói cảm ơn: "Sao em có thể chê chứ, cảm ơn chị còn không kịp nữa là. Chị dâu, chị ngồi đây một lát, em mang cái này xuống bếp ạ."
"Ừ ừ."
Mạt Mạt bưng rổ đi vào bếp, thoáng nhìn thấy hai cái vại lớn, dưới đất còn có mấy thứ vương vãi. Mạt Mạt nhìn thấy cốc nước, cô cầm lấy một cái đi rửa sạch, rót đầy nước rồi mang ra.
"Chị Vương, uống chút nước đi ạ."
Chị Vương nhận lấy: "Được được, em cũng ngồi đi"
Mạt Mạt: "Vâng ạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận