Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1445. Sợ hãi 1

Chương 1445. Sợ hãi 1Chương 1445. Sợ hãi 1
Rất nhanh xe đã tới đích, biệt thự có kiểu đặc trưng của Trung Hoa, ấy thế mà Mạt Mạt nhìn thấy được tượng đá đầu sư tử, lúc xuống xe, Mạt Mạt nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Thẩm Dân lấy hành lý ra, giao vali hành lý cho người hầu, đi tới nói: "Lúc mua căn nhà này, ông cố đã đặt làm theo yêu cầu, chị họ, đi bên này."
Mạt Mạt lôi kéo Mễ Mễ đuổi theo bước chân của Thẩm Dân.
Thẩm Dân đi không nhanh, Mạt Mạt cũng nhân cơ hội quan sát điều kiện xung quanh, biệt thự nhà họ Thẩm không nhỏ, có hòn non bộ, có vườn hoa, nhìn một chút, Mạt Mạt cảm thấy cách bày trí rất quen thuộc, nơi này và căn nhà ở trong nước của nhà họ Thẩm rất giống nhau.
Mạt Mạt đi theo Thẩm Dân đi hết bốn năm phút mới đi vào trong biệt thự, cách trang trí trong biệt thự cũng là theo kiểu phương Đông, khiến cho Mạt Mạt cảm thấy rất thân thuộc, giống như đang ở trong nước vậy.
Đương nhiên trang trí cũng khiêm tốn không xa xỉ, ghế tựa làm bằng gỗ hoàng hoa lê, còn có những đồ dùng khác trong nhà, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng có thể nhìn ra là lâu năm, đều là đồ cổi
Ngồi ở ghế chủ vị là cha của Thẩm Triết, Thẩm Bân Diệu, chỉ có một mình Thẩm Bân Diệu, vợ ông ấy đã qua đời, vị chủ nhà này cũng không cưới thêm, cũng không có quan he vớ van linh tỉnh ngoài giá thú.
Mạt Mạt cũng chỉ nghe Thẩm Triết nhắc tới, đây là gia quy của nhà họ Thẩm, cưới vợ, thì phải chung thuỷ với vợ.
Lúc Mạt Mạt nghe được, rất ngạc nhiên, năm đó tổ tiên nhà họ Thẩm ở trong tương lai bao lâu, cũng phỏng đoán tổ tiên nhà họ Thẩm nhất định là một người đàn ông tốt.
Thẩm Bân Diệu không có vẻ già cả, ở trong nước đã từng gặp Mạt Mạt, đứa con gái duy nhất trong nhà, Thẩm Bân Diệu vẫn rất có hảo cảm: "Đi tàu rất mệt phải không!"
Mạt Mạt cười gật đầu, gọi một tiếng cậu họ.
Thẩm Bân Diệu chú ý tới Mễ Mễ: "Đây chính là cô bé mà Thẩm Triết nói đến đúng không."
Mạt Mạt lôi kéo Mễ Mễ: "Phải ạ, nó tên là Lý Mễ Mễ, Mễ Mễ chào đi."
Mễ Mễ nhớ kỹ những điều mẹ nuôi giao phó, cũng nhớ kỹ gọi là gì, cô bé còn nhỏ, tiếng chào non nớt, Thẩm Bân Diệu vui vẻ: "Vẫn là bé gái tốt, đáng yêu."
Thẩm Dân vừa rồi rời đi đã quay trở lại: "Cha, có thể ăn cơm rồi."
Thẩm Bân Diệu đứng dậy: "Hai mẹ con nhà cháu nhất định đói bụng rồi hả, đi, chúng ta đi ăn cơm."
Mạt Mạt nắm tay Mễ Mễ đi theo sau lưng, trong lòng cô rất áp lực, khí chất của Thẩm Bân Diệu, Mạt Mạt trả lời giong như đang trả lời cấp trên vậy.
Thẩm Bân Diệu cũng biết ông ấy khiến cho người khác có cảm giác áp bách, thế nhưng không còn cách nào khác, quen rồi.
Trên bàn cơm phải coi trọng lễ nghi, khi ăn không nói chuyện khi ngủ cũng không nói chuyện, quy củ nhà họ Thẩm vẫn rất nhiều.
Đồ ăn là cơm Tàu, cơm Tàu điển hình, dạ dày Mạt Mạt trống không, ăn một bữa cơm, cuối cùng cũng đã no bụng, người cũng có sức sống hơn rất nhiều.
Thẩm Bân Diệu bận rộn nhiều việc, bận đến mức có thể trở về đón tiếp Mạt Mạt, đã nói rõ rằng ông ấy rất thích Mạt Mạt.
Sau khi ăn xong Thẩm Bân Diệu lại đi, bảo Thẩm Dân ở lại với Mạt Mạt, nói với cô: "Có chuyện gì thì cứ nói với em họ cháu, không cần khách khí."
Mạt Mạt nói: "Cảm ơn cậu họ, cháu nhớ rồi."
Thẩm Bân Diệu đi rồi, Thẩm dân dẫn Mạt Mạt và Mễ Mễ đến phòng nghỉ ngơi, Mạt Mạt thay quần áo, tắm rửa, lên giường nghỉ ngơi, cô và Mễ Mễ có thể ngủ đến trưa.
Vào buổi tối, chỉ có Thẩm Dân: "Cha em phải rất muộn mới có thể trở về."
Mạt Mạt cảm khái: "Trước kia chị đã nghe Thẩm Triết nói, cậu họ bận rộn nhiều việc, hôm nay mới có cảm nhận sâu sắc."
Thẩm Dân: "Làm ông chủ của công ty không dễ dàng, cho nên em rất thông cảm với anh cả." Mat Mat không nhịn được nghĩ, tiểu thuyết tình cảm viết quả nhiên là giả, tổng tài bá đạo nên bận như chó mới đúng, làm gì có nhiều thời gian nhìn chằm chằm nữ chính như vậy, trừ phi không phải là con người.
Sau khi ăn xong, Thẩm Dân hỏi: "Chị, chừng nào thì chị cho Thanh Xuyên bất ngờ?"
Trong mắt Mạt Mạt hiện lên sự giảo hoạt: "Không vội, khám bệnh cho Mễ Mễ trước đã, sau đó mới đi cho Thanh Xuyên kinh ngạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận