Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 537. Trốn tránh 1

Chương 537. Trốn tránh 1Chương 537. Trốn tránh 1
Nhà họ Khâu đến muộn một chút, bởi vì Lâm Sâm đến thông báo cho Liên Quốc Trung rồi đưa ông đến bệnh viện trước rồi mới đến nhà họ Khâu.
Người nhà họ Khâu ngoại trừ năm tên nhóc thối thì đều tới cả, ông cụ Khâu nhìn qua nói hai câu, tặng miếng ngọc bội, nói chuyện với Miêu Chí một lúc, rồi về đi làm, ông ấy còn rất nhiều việc phải làm, chuẩn bị để chống lũ lụt.
Khâu Văn Trạch cũng bề bộn nhiều việc, trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn đang liên tục thu mua nên ông ấy đi cùng với ông cụ Khâu.
Trương Ngọc Linh và Khâu Văn Trạch cho lì xì, Mạt Mạt nhìn độ dày, phải có đến 100 đồng, còn tặng cho các loại phiếu.
Hôm nay Trương Ngọc Linh phải trực ban, ở lại với Mat Mạt một lúc rồi vê vị trí làm việc.
Điền Tình giúp Mạt Mạt cất đi: "Trương Ngọc Linh đối với Mạt Mạt thật sự là không cần đến lời nói."
Liên Quốc Trung gật đầu: "Đúng vậy."
Miêu Chí nhìn lì xì, mắt sáng rực lên, mấy đứa nhỏ vẫn luôn không cần tiền của ông ấy, bây giờ có lý do rồi.
Bệnh viện không cần nhiều người như vậy ở lại nên Miêu Chí về nhà, Liên Quốc Trung và Điền Tình bàn bạc về chuyện ve hưu, Liên Quốc Trung đội mũ lên: "Hôm nay anh sẽ đi xin."
Điền Tình nói: "Xin cả cho em nữa."
"Được."
Liên Quốc Trung đi rồi, Điền Tình nói với Trang Triều Dương: "Chị con còn chưa biết đâu, mẹ thấy con lái xe về, con vê thông báo một tiếng, vừa đi vừa về cũng nhanh."
Trang Triều Dương đứng dậy: "Mẹ, vậy trong này làm phiền mẹ rồi."
Điền Tình nói: "Đi đi, nơi này có mẹ, cứ yên tâm, phải rồi, đến nhà ông nội nữa, ông nói giết gà cho Mạt Mạt ở cữ ăn, vừa vặn cầm vê, hỏi hai người bọn họ xem có muốn về thành phố hay không?"
Trang Triều Dương: "Vâng, con biết rồi."
Mạt Mạt có hơi buồn ngủ, cẩn thận nắm tay đứa nhỏ rồi ngủ, Điền Tình nhìn thoáng qua, đắp lại chăn cho con gái, cô bé năm đó, chớp mắt cũng đã làm mẹ rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Điền Tình thấy con gái ngủ thiếp đi, cầm phích nước ra ngoài đun nước nóng, Điền Tình vừa đi, Tôn Nhuy đi tới ngoài cửa phòng bệnh, cô ta ở bệnh viện hầu hạ Ngô Giai Giai. Cô ta sinh non, đang ở căn phòng ở đầu.
Tôn Nhuy đã gầy chỉ còn da bọc xương, cô ta bây giờ cũng là người hầu của nhà cậu, cô ta không có thư giới thiệu, chỗ nào cũng không đi được, thuê phòng trọ mấy lần đều bị Ngô Giai Giai tìm được. Sau đó tiền bị Ngô Giai Giai lục lấy mất, cô ta chỉ có thể để mặc cho Ngô Giai Giai ngược đãi.
Tôn Nhuy đứng ở ngoài cửa, cô ta hận tất cả mọi người, quay đầu nhìn thoáng qua không có ai, cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn Liên Mạt Mạt đang ngủ, thận trọng đi đến trước giường.
Tôn Nhuy ghen ty nhìn chăn mền trên người Liên Mạt Mạt, đây là tự mang đi, xem xét hình như cũng là mới làm, đang nhìn bột sữa lúa mạch nguyên chất trong hộc tủ, ý nghĩ không cam tâm của Tôn Nhuy bị phóng đại vô hạn, dựa vào đâu mà Liên Mạt Mạt cái gì cũng có.
Ánh mắt Tôn Nhuy rơi trên người đứa nhỏ, thật giống Trang Triều Dương, cô ta đen mặt, vươn tay về phía đứa nhỏ, vừa đụng vào chăn mền, Mạt Mạt mở mắt, Tôn Nhuy đột nhiên lui ra sau một bước, sợ hãi đứng ở cuối giường, nhanh chóng cúi đầu xuống: "Em, em thấy chị sinh con, nên đến thăm cháu."
Mạt Mạt vẫn luôn ngủ không sâu, nhất là có đứa nhỏ bên cạnh, cô sợ lúc ngủ đè lên con, cho nên vẫn luôn ngủ nửa tỉnh nửa mê, vừa rồi tưởng là mẹ, nhưng lực túm lấy chăn mền không đúng, cảnh giác mở to mắt.
Trong lòng Mạt Mat tràn đầy phẫn nộ, Tôn Nhuy che giấu nhanh, nhưng vẫn để cho cô thấy được sự hận thù. Lần đầu tiên Tôn Nhuy nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Mạt Mạt, giống như dao găm, đang cắt thịt của cô ta, từng dao từng dao lăng trì cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận