Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1286. Kiên quyết 2

Chương 1286. Kiên quyết 2Chương 1286. Kiên quyết 2
Kiên quyết 2
Dương Lâm nói: "Tớ không chỉ giúp đỡ, còn có chuyện muốn nói với dì Liên, liên quan đến học ngoại ngữ, cậu chẳng phụ là giáo viên ngoại ngữ rất tốt sao, vừa giúp đỡ vừa học thêm vài câu khẩu ngữ cũng không có gì trở ngại."
Tùng Nhân: "Vậy được thôi, tớ đi lấy cái tạp đề cho cậu, kẻo làm do quần áo."
Mạt Mạt đã làm sạch cá, Tùng Nhân và Dương Lâm mới bước vào, Mạt Mạt ở trong nhà bếp nghe thấy lời đối đáp của hai đứa trẻ nên hỏi Dương Lâm: "Cháu có chuyện gì muốn nói với dì vậy?"
Dương Lâm giúp Mạt Mạt giết cá: "Dì Liên, cháu muốn bàn chuyện làm ăn với dì."
Mạt Mạt: "Cá viên?”
Dương Lâm gật đầu: "Vâng, bây giờ vẫn chưa có làm thịt viên nên cháu muốn dì Liên ra tay nghề, chúng cháu sẽ làm, sau đó chia cho dì Liên một phần lợi nhuận."
Mạt Mạt tắt nụ cười: "Dì có tay nghề gì đâu, làm cái này rất đơn giản, chỉ là hơi mệt chút thôi, cháu thích làm thì làm, không cần chia lợi nhuận cho dì đâu."
Dương Lâm hiếm khi đỏ mặt: "Như vậy không được, đây là do dì Liên phát minh, mặc du đơn giản dễ học, nhưng cháu không thể lấy không bí quyết được."
Mạt Mạt xua tay: "Đây không phải do dì phát minh, rất lâu đã có các loại thịt viên rồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa nổi lên thôi, vì vậy cháu muốn làm thịt viên bán thì cứ làm, thật sự không cần chia lợi nhuận cho dì đâu."
Dương Lâm thật sự không biết, thịt viên là thứ lần đầu cậu bé tiếp xúc, nhưng mà cậu bé tin lời của dì Liên: "Cho dù như vậy thì cháu cũng sẽ chia lợi nhuận cho dì Liên.
Mạt Mạt nhìn Dương Lâm hiếm khi kiên quyết như vậy. Cô biết đứa trẻ này có ý tốt nên cười nói: "Dì Liên thật sự không thể lấy, làm thịt viên không có bí quyết gì hết, rất dễ dàng học làm, các cháu thật sự làm được cũng không duy trì được ưu thế bao lâu đâu, sau này cạnh tranh sẽ rất khó khăn, các cháu làm tốt đã là lợi nhuận tốt nhất dành cho dì Liên rồi, cứ thế quyết định đi."
Dương Lâm vẫn muốn nói tiếp nhưng Tùng Nhân đã kéo Dương Lâm lại và lắc lắc đầu.
Dương Lâm chỉ còn cách im miệng lại và cắm đầu làm việc.
Buổi chiêu có thêm Dương Lâm nên làm cũng khá nhanh, Dương Lâm vẫn rất kiên quyết, Tùng Nhân liền kéo Dương Lâm ra bên ngoài: "Cậu không cần phải nói với mẹ tớ nữa, lần đầu tiên mẹ nói không nhận thì cậu có nói nữa cũng vô ích thôi."
Dương Lâm nói: "Đây là tớ được nhìn thấy ở chỗ của dì Liên, tớ cứ thế đem đi mua bán, trong lòng tớ hơi ay náy."
Tùng Nhân nói: "Có chút chuyện mà trong lòng cậu đã khó chịu rồi, sau này cậu có muốn buôn bán lớn nữa không, sao cậu cứ ngập ngừng giống như đứa con gái vậy, mạnh mế lên."
Dương Lâm: "..."
Những lời này sao nghe quen thế nhỉ, rõ ràng trước đây cậu bé từng nói với Tùng Nhân mà, giỏi lắm, bây giờ trả lại cho cậu bé đúng nguyên văn.
Nhưng mà nghe xong những lời này, Dương Lâm cũng không còn bứt rứt nữa.
Dương Lâm và Tùng Nhân nói chuyện thêm một lúc, quay về đựng một ít các loại thịt viên, sau đó liền đi ra ngoài.
Buổi tối lúc trở về, Tùng Nhân vô cùng vui mừng: "Mẹ, chuyện thành công rồi, tụi con quyết định buổi sáng bán nước đá, buổi chiều bán thịt viên."
Tùng Nhân và Dương Lâm ở bên ngoài thuê một ngôi nhà, ngôi nhà chia một nửa cho mấy đứa nhóc kia ở, một nửa thì để làm nước đá, làm nước đá trong khuôn viên thật sự rất không thuận tiện.
Tùng Nhân và Dương Lâm bây giờ là ông chủ điều khiển từ xa đấy! Bây giờ có thêm thịt viên nên công việc kinh doanh cũng bán đắt hàng hơn.
Hũ tiền nhỏ của Tùng Nhân lại dày lên, Mạt Mạt nhìn bộ dạng hưng phấn của Tùng Nhân, có lẽ Trang Triêu Dương lại sắp đau lòng rồi, nhất định phải nhắc nhẹ bên tai Tùng Nhân: "Nhóc con, chúng ta phải làm bộ đội đây.”
Mạt Mạt nhớ lại lá thư đảm bảo biết cho cha và không nhịn được bật cười, Trang Triêu Dương thật sự sợ trong nhà không có ai làm bộ đội hết.
Trưa thứ hai, Mạt Mạt nhìn thấy Từ Liên đang loạng choạng sắp ngã, ánh nắng mặt trời giữa trưa gắt gao, chiếu vào người của Từ Liên, làn da sắc mặt giống như trong suốt vậy, không có chút màu máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận