Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1686. -

Chương 1686. -Chương 1686. -
Mat Mat nhìn theo ngón tay chỉ, cô bé mặt trái xoan, mũm mĩm rất đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa, vui vẻ hoạt bát, đây là kiểu vui vẻ trời sinh, người khác bắt nạt, cấu véo vài cái cũng sẽ không tức giận, tính khí cũng tốt, có người vấp ngã cũng sẽ nâng dậy, nhân phẩm không tồi.
Mat Mat thu lại ánh mắt,"Em nhìn trúng cô bé rồi?"
Tôn Nhụy chậm rãi nói,"Em là người u ám đương nhiên muốn chọn một đứa lạc quan rồi."
Lúc này mấy đứa trẻ đã đi tới phía trước Mạt Mạt và Tôn Nhụy, nhìn thấy Tôn Nhụy thì kích động, có mấy đứa vây lại, Tôn Nhụy có thể ở đây, lại liên tưởng đến chuyện nhận nuôi viện trưởng nói, cũng biết là ai nhận nuôi rồi.
Thấy Tôn Nhụy chưa đi, bên cạnh cũng không có trẻ con, như vậy là chưa chọn được, có mấy bé dạn đĩ, ríu rít hỏi chuyện, cũng không hỏi chuyện nhận nuôi mà lại hỏi chuyện quay phim, xin chữ kí.
Mạt Mạt lùi lại một bước.
Nhường lại hiện trường, đừng thấy mới chỉ có mười mấy tuổi, cô nhi trưởng thành sớm, biết cách thể hiện bản thân, biết cách làm thế nào để tranh dành. Mạt Mạt lại để ý đến cô bé mặt trái xoan, cô bé lùi lại một bước, mỉm cười quay người lại chạy vào bên trong. Mat Mat không nhìn thay sự ghen tị trong mắt cô bé, mà chỉ thấy chúc phúc, đứa bé này thật lạc quan.
Tôn Nhụy đã xông ra khỏi vòng vây của đám trẻ con, kéo lấy tay cô bé,"Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?"
Cô bé há hốc miệng! Chỉ vào mình,"Là cháu sao?"
"Đúng, chính là cháu."
Cô bé phản ứng chậm, không đẩy tay Tôn Nhụy ra, đáp lời,"Tiểu Khả, chín tuổi rưỡi rồi."
Tôn Nhụy phác họa,"Cao hơn Mễ Mễ, ấy vậy mà còn nhỏ tuổi hơn Mễ MÃI"
Mấy năm nay tính cách Tôn Nhụy thay đổi không ít, cũng không còn chỉ là kiểu thích Mễ Mễ một cách hời hợt, mà cũng thích cô bé từ đáy lòng, chủ yếu là đứa bé Mễ Mễ này quả thực lương thiện, Tôn Nhụy muốn không thích cũng khó.
Tôn Nhụy thấy Tiểu Khả ngân ngẩn, không kiên nhẫn, kéo Tiểu Khả đi tìm viện trưởng,"Chính là cô bé này, thủ lúc phải làm như thế nào?"
Mấy đứa bé đi theo Tôn Nhụy đều ghen tị nhìn Tiểu Khả, Tiểu Khả cũng bừng tỉnh lại, hai mắt đỏ hoe, cô bé cũng có nhà rồi sao?
Viện trưởng đã xem qua giấy tờ của Tôn Nhụy, Tôn Nhụy không sinh con được, nhận nuôi Tiểu Khả cũng sẽ không có con ruột của mình, sẽ không xuất hiện vấn đề con ruột không thích con nuôi, Tiểu Khả là đứa có phúc.
Viện trưởng vui mừng thay cho Tiểu Khả, nhanh chóng làm thủ tục cho Tiểu Khả, cùng ngày hôm đó Tôn Nhuy liên đưa Tiểu Khả đi.
Tôn Nhụy dắt cô con gái mới ra lò giới thiệu với Mat Mạt,"Gọi mo đi con!"
Tiểu Khả cũng sảng khoái gọi, cô bé vui tươi nhưng cũng không ngốc, cô bé có gia đình rồi, đương nhiên không muốn khiến mẹ mới ghét bỏ, đương nhiên phải ngoan ngoãn.
Tôn Nhụy rất hài lòng,"Con có gì muốn đem theo không? Thôi vậy, không cần đem đâu, về mẹ mua đồ mới cho con, ôi trời, nhà mới còn chưa thu dọn xong, con thích gì đợi mẹ đưa con đi mua."
Quả thực Tiểu Khả không có gì muốn đem theo cả, cô bé ba tuổi bị vứt ở cổng cô nhi viện, chỉ bởi vì là con gái, cha mẹ có bầu, vì để sinh một em trai mà vứt bỏ cô bé, cứ tưởng rằng cô bé không nhớ, nhưng cô bé nhớ, sau này dáng vẻ của cha mẹ mờ dần, nhưng cô bé vẫn nhớ, nhớ chuyện này, tự nói với bản thân mình không thể quên.
Tiểu Khả nghĩ một chút,"Con có thể đi đem đồ con đã dùng chia cho các bạn không ạ?”
Tôn Nhụy gật đầu,"Đi đi!
Mạt Mạt đang cùng nói chuyện với viện trưởng, kiếp trước cô cũng sống trong cô nhi viện, biết được một số cô nhi viện nghèo khó, cô cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn, để cho công việc từ thiện sau này, có thêm nhiều tư liệu."
Đám trẻ con đều đã đi rồi, đi tới chúc mừng Tiểu Khả, Tiểu Khả là đứa may mắn, sắp mười tuổi rồi còn được nhận nuôi, hơn nữa còn là người nổi tiếng giàu có nữa, xe do ở cổng, mấy đứa deu nhìn thây cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận