Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 70. Đây là được ở cùng với nhau sao? 2

Chương 70. Đây là được ở cùng với nhau sao? 2Chương 70. Đây là được ở cùng với nhau sao? 2
Đây là được ở cùng với nhau sao? 2
Hướng Triều Dương cười lạnh: "Con là nghịch tử, so ra vẫn còn tốt hơn đồ cặn bã đấy, chủ nhiệm Hướng à."
Hướng Triều Dương đứng dậy, sửa sang lại mũ quân đội của mình. Hướng Hoa đã tỉnh lại, Hướng Triều Dương cúi xuống nói: "Nếu cậu cho rằng cổ của cậu cứng hơn sắt thì cậu cứ tiếp tục dây dưa đi."
Ngô Mẫn lúc này cũng không diễn nữa, bị dọa sợ rồi: "Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì, đây là phạm pháp đấy."
Hướng Triều Dương cười lạnh: "Tôi làm cái gì mà nói tôi phạm pháp chứ? Có thời gian thì lo mà học pháp luật cho tốt đi, đừng đến lúc đó vu cáo quân nhân là phải gánh tội danh đấy."
Tòa nhà này không có cách âm, mặc dù mãy hộ gia đình ở đây không nghe được rõ ràng, nhưng lại biết tiếng khóc truyền ra từ nhà chủ nhiệm Hướng. Thấy Hướng Triều Dương đi ra, mọi người hiểu rõ, hoàn toàn không thấy ngạc nhiên. Mọi người liền nhao nhao thảo luận, đều là do chủ nhiệm Hướng mà ra cả thôi. Nếu cứ yên ổn không ngoại tình thì lúc này đã được nhờ con gái, nói không chừng đã làm đến chức giám đốc bệnh viện thành phố rồi.
Buổi tối tan học, cặp song sinh cao hứng vô cùng: "Chị, hôm nay Hướng Hoa xin nghỉ, nhất định là bị anh Triều Dương dạy cho một trận rồi."
"Thật sao?"
Cặp song sinh gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, Thắng Lợi có hỏi thăm, nghe nói xin nghỉ ba ngày!"
Mạt Mạt tò mò, rốt cuộc thì Hướng Triều Dương đã làm gì nhỉ?
Ba chị em trở về nhà, em trai út ở trong sân líu lo hét vang: "Anh Hướng, anh thật lợi hại đấy, so với cha em còn lợi hại hơn. Làm sao anh bắt được vậy, dạy cho em được không?”
Mạt Mạt nhìn vào, được lắm, hai con thỏ hoang, còn có gà rừng nữa. Con thỏ đã được lột da, còn đang rửa sạch.
"Làm sao anh bắt được thế?"
Hướng Triều Dương buông thỏ trong tay xuống: "Ngày hôm qua anh phát hiện dấu chân thỏ đi qua nên đào mấy cái bẫy, hôm nay đi xem thật đúng là có thu hoạch."
Cặp song sinh xách con gà rừng, gà rừng đã chết rồi: "Chị, buổi tối chúng ta ăn gà rừng hầm nấm đi."
Mạt Mạt xách gà rừng qua, nặng chừng ba cân: "Vậy còn không đi nấu nước đi."
"0a, oa, nấu nước, buổi tối được ăn gà rừng rồi."
Mạt Mạt đưa cặp sách cho em trai út đưa vào nhà, bảo Thanh Nhân lấy muối ra, cô phải ướp muối rồi hong gió con thỏ. "Hướng Trieu Dương, có phải anh đi săn rất giỏi không?"
Hướng Triều Dương bất động thanh sắc tới gần hơn một chút: "Cũng tạm được, lúc huấn luyện dã ngoại cũng thường bắt."
"Loại động vật lớn nhất anh bắt được là con gì?"
"Lợn rừng, nhưng không phải một mình anh bắt, là bốn người cùng vây bắt."
Hướng Triều Dương nói xong lại tới gần hơn một chút nữa.
Mạt Mạt không chú ý: "Lợn rừng? Trời đất, lợn rừng hung dữ lắm, răng nanh cũng dài nữa. Nghe nói khi mắt nó đỏ lên là không muốn sống nữa, các anh có bị thương không?”
"Không, dẫn nó đến chỗ hố mà mình đã đào sẵn rồi đâm cho nó chảy máu mà chết thôi."
Hướng Triều Dương thấy Mat Mạt vẫn cúi đầu, lá gan to hơn một chút, rốt cục cũng đến vị trí mà mình hài lòng, lúc này không còn nhúc nhích nữa.
"Lợn rừng lớn cỡ nào vậy?”
Hướng Triều Dương nhịn không được nhếch khóe miệng: "Hơn hai trăm cân, nhưng mà nghe nói có người bắt được con hơn ba trăm cân."
Mạt Mạt hít một hơi khí lạnh, thật sự là quá to, cô giơ ngón tay cái lên: "Thật lợi hại."
Mạt Mạt không lên tiếng nữa, trong lòng cân nhắc, Hướng Triều Dương đào bẫy như vậy, có phải cô cũng có thể học được không? Không chỉ có thể thường xuyên bổ sung thịt cho cả nhà mà cũng có thể cất vào không gian, đến thời điểm tiếng gió căng thẳng quá thì nguồn thịt cũng không bị đứt đoạn, hơn nữa nếu như có việc gấp cũng có thể dùng đến. Càng nghĩ càng thấy việc này khả thi.
Mat Mat có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy thì... em muốn học cách đặt bẫy, anh có thể dạy em được không?"
"Nếu trong nhà thiếu thịt ăn thì có thể gửi điện tín cho anh, anh sẽ gửi cho em."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Anh và em không liên quan, dựa vào cái gì mà em muốn đồ của anh chứ? Hơn nữa, anh dám thường xuyên gửi thịt qua đường bưu điện à? Người ta còn không chú ý đến anh sao? Anh nói một câu thống khoái đi, anh có dạy hay không?”
Hướng Triều Dương nghĩ lại, quả thật quá khiến người ta chú ý: "Dạy cũng được, nhưng cần phải đi dã ngoại để thực hành. Ở chỗ này cũng không được, có rất nhiều cách đặt bẫy, không phải cứ đào một cái hố là được"
"Việc này đơn giản, không phải anh còn hai ngày nghỉ nữa rồi mới đi sao? Hai ngày nay em xin nghỉ, em nói rồi đấy, anh không được giấu diếm đâu."
Trong lòng Hướng Triều Dương có chút bay bổng, đây là hai người được ở cùng với nhau sao? Liên nhịn không được nở nụ cười: "Sẽ không giấu diếm gì hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận