Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1022. Sửa đường 2

Chương 1022. Sửa đường 2Chương 1022. Sửa đường 2
Sửa đường 2
Thanh Nghĩa bĩu môi: "Vẫn ít, mười lăm ngàn, mỗi tháng có mười lăm ngàn, nhiều tiên như vậy mà không có người đáng tin cậy, em có thể yên tâm sao?"
Mạt Mạt cũng rất kinh ngạc, sao lại nhiều như vậy, nhưng mà nghĩ đến lượng người đi chợ mỗi ngày và xe tải lưu thông thì cũng chấp nhận được.
Liên Thanh Bách cứ mở to mắt: "Bao nhiêu?"
"Mười lăm ngàn!"
Liên Thanh Bách bình tĩnh lại: "Tiền lương của anh và Triều Dương cũng tăng rồi mà một tháng cũng chỉ có một trăm mấy, còn em một tháng kiếm được bằng mười năm của tụi anh, hèn chỉ muốn đi kinh doanh, buôn bán quá dễ kiếm tiền rồi."
Thanh Nghĩa bĩu môi: "Anh nhìn thì thấy dễ, anh có biết tụi em đã cực khổ thế nào không, nghỉ hè phải đi khắp cả nước làm quen với đường sá, lại phải nhận hàng, còn phải khai thác khách hàng mới, anh xem, em đen thui rồi, ốm nữa."
Trang Triều Dương: "Ngành nào cũng không dễ dàng, Thanh Nghĩa và Khởi Hàng có thành tích như bây giờ đều do hai người họ từng bước tạo nên, Thanh Nghĩa chẳng phải em cần người đáng tin cậy sao, anh giới thiệu vài người cho em quen biết, là lính xuất ngũ, em thấy thế nào?" Thanh Nghĩa trả lời: "Tất nhiên là được rôi, nhưng mà quan trọng nhất định phải đáng tin cậy, bây giờ em đã có nguồn khách hàng ổn định, sau này sẽ còn tăng nữa, đừng thấy tiệm mì nhỏ nhưng số tiền qua tay cũng không ít đâu."
Trang Triều Dương hiểu nỗi lo của Thanh Nghĩa: "Em yên tâm đi, người nhất định đáng tin cậy, hơn nữa có văn hóa, đầu óc cũng linh hoạt, duy nhất có một điều anh phải nói rõ với em, cổ tay của anh ấy bị thương nên không thể khiêng đồ nặng."
Thanh Nghĩa cười nói: "Đây đều là chuyện nhỏ, em đang muốn tìm trưởng tiệm, phụ trách quản lý người thôi, đâu phải là tìm công nhân khuân vác."
"Được, em nói tiền lương đi, để anh về gọi điện thoại qua đó."
Thanh Nghĩa suy nghĩ đến công việc của trưởng tiệm quán cậu, công việc cũng khá nhiều, nếu như cậu và Khởi Hàng đều bận rộn thì việc nhập hàng xuất hàng đều do anh ấy quản hết, Thanh Nghĩa nghĩ đến tiền lương của những người xung quanh, trong lòng đã có quyết định: "Tiền lương mỗi tháng một trăm, bao ăn bao ở, nếu làm tốt thì mỗi quý sẽ có tiền thưởng, trước mắt là như vậy, mỗi năm tiền lương sẽ tăng lên."
Trang Triều Dương: "Được, anh về sẽ gọi điện thoại."
Liên Thanh Bách nghe thấy tiền lương sắp đuổi kịp anh ấy rồi liền động não: "Thanh Nghĩa, em cần rất nhiều người nhỉ, chúng ta là con em quân nhân, tất nhiên phải giúp đỡ quân nhân xuất ngũ rồi, em xem có trưởng tiệm rồi, khuân vác, thu mua cũng cần người mà, chỗ của anh cả cũng có mấy người, em hãy suy nghĩ đi."
Thanh Nghĩa hơi ngơ ngác, nói thật thì cậu luôn nghĩ sẽ đợi chính sách mở cửa rồi, lúc cậu có thể ôm trọn mới dùng lính xuất ngũ số lượng lớn, tới lúc đó vị trí nhiều, người có thể giúp đỡ cũng nhiều, nhưng nghe xong lời của anh rể và anh cả thì Thanh Nghĩa cảm thấy mình đã lo nghĩ quá xa rồi, tại sao cậu phải chờ đợi hai năm sau chứ.
Thanh Nghĩa đối với người bên ngoài thì không tin tưởng cho lắm, cả những người bạn vụ lợi trong trường học cũng vậy, nhưng trong đáy lòng cậu càng tin tưởng quân nhân hơn, họ giữ lời hứa, có nhân phẩm cao thượng.
Lúc này Thanh Nghĩa không còn do dự nữa: "Được thôi, nhưng mà nói trước là tiền lương không cao bằng trưởng tiệm đâu, thu mua phải đi theo em học tập ít nhất nửa năm, thu mua đều có lề lối hết."
Liên Thanh Bách nở nụ cười: "Được, được, cứ thế quyết định đi."
Thanh Nghĩa: "Quyết định vậy đi."
Thức ăn mang lên rồi, đó giờ Thanh Nghĩa là người thích nói, Triều Dương và Thanh Bách cũng tình nguyện nghe Thanh Nghĩa nói về sự phát triển của các nơi.
Ăn xong cơm, đột nhiên Thanh Nghĩa nói: "Đúng rồi, lần mua hàng đợt này, con đường khó đi quá, em chuẩn bi sửa đường rôi, mùa xuân năm sau sửa đường."
Mạt Mạt: "Em đã chọn xong địa điểm để phát triển chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận