Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 220. Ở chung một phòng! 2

Chương 220. Ở chung một phòng! 2Chương 220. Ở chung một phòng! 2
Ở chung một phòng! 2
Bởi vì trong lòng còn lo lắng nên đến bốn giờ Mạt Mạt đã tỉnh lại, cô mở mắt ra tìm Trang Triều Dương. Trên mặt đất không có gì cả, cái chăn đã được xếp gọn gàng đặt ở trên tủ, cũng không biết anh đi từ lúc nào.
Mạt Mạt vịn giường đứng dậy, mang giày bước xuống đất. Cửa sổ khép hờ, bên ngoài vẫn mưa phùn như trước. Mạt Mạt cúi đầu, quan sát dấu chân dưới bệ cửa sổ, đã rất nhạt rồi, lại nhìn tầng mây trên bầu trời rồi nhẩm tính, có lẽ Trang Triều Dương rời đi ít nhất một giờ rồi.
Mạt Mạt mím môi, Trang Triều Dương nói dối, anh căn bản không hề xin nghỉ. Tính theo thời gian, anh đội mưa vội vã trở về bộ đội, trong lòng cô vừa đau lòng vừa ngọt ngào.
Trang Triều Dương lần này trở về chắc chắn sẽ bị ốm, nghĩ tới đây, Mạt Mạt bắt đầu lo lắng rồi.
Buổi sáng, cặp song sinh thức dậy hỏi: "Chị ơi, hôm qua chị có ổn không?"
Mạt Mạt hơi cụp mắt xuống: "Chị bị ngã xuống thôi, có thể bị gì được chứ, hai đứa mau đi rửa mặt đi”
"Dạ."
Mạt Mạt chờ các em trai đi học xong, thu dọn rồi đi làm. Cô không phải là người đầu tiên đến văn phòng, Vương Lâm đang nói chuyện nghỉ phép với Lý Cường.
Mat Mat cũng lấy lại tỉnh thần, tuy rằng đơn vị của các cô có ngày nghỉ nhưng mà không phải là nghỉ cùng một ngày mà là nghỉ luân phiên, tức là lần lượt từng người được nghỉ. Ngày nghỉ cũng không cố định, nhưng mà mấy ngày cuối tháng thì không được phép xin nghỉ.
Có ngày nghỉ rồi, như vậy thì cô có thể không cần chờ Lý Thông đến bưu điện lấy thư chuyển bưu kiện nữa, cô có thể tự mình đến đó cũng được mà.
Có xe khách từ Dương Thành đến Bình Trấn, chạy xe hết một giờ, một ngày hai chuyến, chuyến muộn nhất là lúc ba giờ. Mạt Mạt nhẩm tính thời gian, trong một ngày cả đi cả về đều rất thuận tiện.
Mạt Mạt càng nghĩ lại càng thấy khả thi, Vương Lâm hỏi Mạt Mạt: "Mạt Mạt, em định nghỉ vào ngày nào?”
"Chị Vương với anh Lý thì sao ạ? Hai người định nghỉ khi nào?"
Vương Lâm cười: "Chị cũng không vội nghỉ phép, chị muốn đồn ngày nghỉ lại, đến giữa tháng nhà chị có việc."
Lý Cường: "Anh sẽ nghỉ ngày mốt."
Mạt Mạt vui vẻ: "Vậy thì ngày mai em nghỉ nhé."
Vương Lâm: "Vậy em đợi lát nữa chủ nhiệm Triệu tới ký giấy, ngày mai là em có thể nghỉ được rồi."
"Dạ dạ, cám ơn chị Vương." "Không có gì."
Chủ nhiệm Triệu tới, Mạt Mạt từ sau khi ký giấy xong thì tâm tư không còn đặt ở đơn vị nữa, áo len cũng không đan, đếm thời gian chờ đến giờ tan tâm.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Mạt Mạt không đến căng tin ăn cơm mà ra ngoài đi thẳng đến bệnh viện thành phố, nhà Mạt Mạt trước kia là khách quen của bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc cũng biết Mạt Mạt.
"Em trai cháu đã lâu rồi không thấy đến bệnh viện, sao thế, cậu ấy lại sinh bệnh à?"
Mạt Mạt sẽ không đem sức khỏe của người nhà mình ra làm cớ, cười nói: "Không phải là em trai cháu đâu ạ, là bạn của cháu."
Bác sĩ nhìn Mạt Mạt vài lần, thấy trên mặt Mạt Mạt không có cảm xúc gì liền thu hồi ánh mắt, kê đơn thuốc: "Cháu đi đóng tiền rồi đến hiệu thuốc lấy thuốc là được rồi."
"Dạ cháu cám ơn chú."
Buổi chiều tan tâm, Mạt Mạt vội vàng vàng vê nhà, nhào bột mì chuẩn bị làm sủi cảo. Bột mì trong nhà còn năm cân, Mạt Mạt lại lén lấy ra mấy cân nữa, định gói sủi cảo nhân trứng gà. Mạt Mạt cũng muốn gói sủi cảo nhân thịt, nhưng thật sự không có cách nào để giải thích cả, hơn nữa lúc này cha không có ở nhà, ăn bột mì trắng đã khiến mẹ có cảm giác tội lỗi rồi, nếu gói thêm thịt nữa thì nhất định mẹ sẽ không ăn.
Mạt Mạt đang gói sủi cảo, cặp song sinh và em trai đã ve nhà, Thanh Nghĩa bước vào phòng khách, hít hít mũi, đi vào phòng bếp: "Chị, chị định làm món bánh rán rau he à?"
Mạt Mạt không ngẩng đầu lên: "Sủi cảo."
Thanh Nhân đi theo vào: "Chị, cha không có ở nhà, chúng ta ăn sủi cảo có phải không thích hợp lắm không?"
"Chị có tính toán hết cả rồi, chờ cha trở về chúng ta còn có thể gói thêm một bữa nữa. Được rồi, hai đứa mau ra ngoài làm bài tập đi."
Cặp song sinh 6 một tiếng, nhưng chỉ một lát sau lại chạy vê: "Chị, suýt chút nữa em quên nói với chị, có tin tức lớn."
“Tin tức gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận