Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 396. Hoa Trắng Nhỏ 2

Chương 396. Hoa Trắng Nhỏ 2Chương 396. Hoa Trắng Nhỏ 2
Hoa Trắng Nhỏ 2
Mạt Mạt ôm thằng nhóc kia trêu chọc: "Ông ngoại rất muốn gặp anh cả mà, lần này em về nhà, chị Triều Lộ đưa cho em rất nhiều gà rừng với thỏ, để lát nữa quay về rồi nói anh cả qua lấy."
Triệu Tuệ: "Em cứ giữ lại mà ăn đi, vợ chồng chị không thiếu thịt ăn đâu mà."
"Chị không thấy nên không biết nhiều chừng nào đâu, cả một túi lớn đấy, để cho bọn em ăn thì biết đến khi nào mới hết được? Nếu mà chị không đi lấy thì em bảo Triều Dương đưa sang."
Triệu Tuệ líu lưỡi: "Sao lại có nhiều như vậy?"
"Săn được chứ sao. Nói rồi nhé, lát nữa bảo anh cả đi lấy."
Triệu Tuệ vừa nghe nhiều như vậy, cũng không khách sáo nữa: "Được rồi, vậy thì để ngày mai bảo anh cả em đi lấy."
Mạt Mạt đưa đứa nhỏ lại cho Triệu Tuệ, xách thỏ và gà rừng chuẩn bị nấu cơm. Từ khi Mạt Mạt thường xuyên cải thiện bữa ăn cho ông ngoại thì trong nhà ông ngoại cũng chuẩn bị sẵn lương thực, mỗi lần đến thì cô chỉ cần mang thức ăn đến là được.
Mạt Mạt ở bên này nấu xong đồ ăn thì Miêu Chí và Liên Thanh Bách mới đi xuống.
Miêu Chí nhìn thấy Mạt Mạt: "Triều Dương đâu rồi? Sao chỉ có một mình cháu tới đây?" Mat Mat bung thức ăn đi ra: "Anh ay đi trả xe, đang xử lý mấy chuyện trong đội, lát nữa sẽ tới đây."
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Trang Triều Dương đến.
Liên Thanh Bách cầm rượu trong tay: "Vừa nhắc đến cậu thì cậu đã đến rồi."
Trang Triều Dương: "Đi công tác về rồi à?"
Liên Thanh Bách gật đầu: "Vừa mới vê."
Mạt Mạt giục Trang Triều Dương: "Anh đi rửa tay nhanh đi, chuẩn bị ăn cơm."
Trang Triều Dương: "Được."
Trang Triều Dương đi ra, Liên Thanh Bách rót rượu cho Trang Triều Dương: "Hai chúng ta phải uống mấy chén."
Trang Triều Dương nhận lấy ly rượu: "Được."
Miêu Chí nhìn mà phát thèm, Mạt Mạt nhìn thoáng qua, đặt chén canh trước mặt ông ngoại: "Ông ngoại ăn canh đi."
Miêu Chí thu hồi ánh mắt: "Được, được rồi."
Mạt Mạt lại múc một chén canh cho mình: "Em có mua được chăn lông, nhưng lúc em tới đây không rảnh tay xách được. Ngày mai anh cả với Lâm Sâm sang chỗ em một chuyến lấy về nhé."
Liên Thanh Bách: "Sao em mua được thế?"
Mạt Mạt lại kể lại chuyện của cửa hàng bách hóa một lần nữa, khóe miệng Thanh Bách giật giật: "Con bé này, em cũng mua không ít đấy." Triệu Tuệ cười: "Tính cách Mat Mat chính là như vậy, cái gì cũng muốn chuẩn bị sẵn hết."
Mạt Mạt hừ hừ: "Cái này gọi là lo trước khỏi họa."
Ăn cơm xong, nhà đại ca ở gần nhà ông ngoại nên ngồi chơi thêm một lát nữa mới về. Mạt Mạt cần nghỉ ngơi nên cùng Trang Triều Dương về nhà trước.
Lúc này là tháng chín, sáu giờ trời còn chưa tối hẳn, trong khu nhà có rất nhiều người đi tản bộ sau bữa ăn. Mạt Mạt cũng không vội vàng trở vê nhà, sờ bụng tính toán thời gian: "Đồng chí Trang Triều Dương, tháng năm năm sau con mình sẽ sinh ra, thời gian khi đó cũng không tệ, không lạnh không nóng."
Trang Triều Dương gật đầu: "Lúc đó ở cữ cũng thích hợp."
Mạt Mạt nghiêng đầu: "Anh cũng biết cả chuyện ở cữ nữa à?”
Trang Triều Dương thân mật gõ trán Mạt Mạt: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh đã làm hết công tác chuẩn bị rồi."
Mạt Mạt giơ ngón cái lên: "Đồng chí Trang Triều Dương thật lợi hại đấy."
Hai người đang nói chuyện, Cảnh Tinh Tinh cùng em họ của cô ta đi tới. Mạt Mạt nhìn thoáng qua, Tề Hồng hình dung thật đúng là chính xác, quả thật chính là một bông hoa trắng nhỏ.
Cảnh Tinh Tinh và Mạt Mạt có thù, nhìn thấy Mạt Mạt liền hừ lạnh một tiếng. Bông Hoa Trắng Nhỏ kia kéo góc áo Cảnh Tinh Tinh, quay đầu xin lỗi Mạt Mạt: "Chị họ em tính tình thẳng thắn, chị đừng để bụng nhé."
Trang Triều Dương lạnh lùng nhìn Cảnh Tinh Tỉnh. Cảnh Tỉnh Tỉnh lui ra phía sau một bước. Trang Triêu Dương kéo tay Mạt Mạt đi lên phía trước, thấp giọng nói với Mạt Mạt: "Sau này mà gặp phải đồ thần kinh thì cứ coi như cô ta không tồn tại là được rồi, miễn cho bẩn mắt."
Mat Mạt cảm thấy miệng Trang Triêu Dương càng ngày càng độc.
Cảnh Tinh Tinh tức đến mức mặt cũng biến dạng, bông hoa trắng nhỏ cũng mở to hai mắt nhìn Trang Triều Dương. Trang Triêu Dương hoàn toàn khác biệt những người đàn ông mà cô ta từng gặp.
Mạt Mạt cùng Trang Triều Dương đi xa rồi, Cảnh Tinh Tinh hất tay Hoa Trắng Nhỏ ra: "Người đã đi rồi còn nhìn cái gì nữa hả? Sao thế, cô coi trọng Trang Triều Dương rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận