Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1652. -

Chương 1652. -Chương 1652. -
Lý Thư choáng váng, Vương Chi càng choáng váng hơn, nhìn phong bì đầy mờ mịt, bọn họ không nghe lầm chứ, ý tứ của bà cụ, tiền này là mình tự bỏ ra, tự mình ngỏ ý cảm ơn.
Lý Thư trợn to mắt nhìn Mạt Mạt, cô hờ hững không lên tiếng, lời của mẹ, dĩ nhiên là do cô dạy, Lý Thư muốn nhờ ơn cứu mạng để có quan hệ với cô, thì cô để cho sự tính toán của Lý Thư thất bại vậy.
Từ lúc bắt đầu đến cuối cùng đều là chuyện của mẹ, để mẹ tự giải quyết là được, đơn giản biết bao nhiêu.
Lý Thư vắt óc cũng không nghĩ tới Liên Mạt Mạt sẽ không xuất chiêu theo lẽ thường, bây giờ để cho bà cụ tự mình làm, cô ta nên nói như thế nào đây?
Suy cho cùng kinh nghiệm của Vương Chỉ nhiều hơn một chút, nụ cười méo mó: "Bà à, Thư Thư nhà cháu cứu bà không phải vì tiền."
Vẻ mặt Miêu Tình đau khổ: "Chê ít à? Nhưng đây là toàn bộ tiền lương của tôi và chồng rồi, nếu như chê ít, tôi sẽ hỏi mượn con cái của tôi một ít, cô nói số tiền đi."
Vương Chi muốn phun ra máu rồi, ý tứ của cô ta rõ ràng không phải như vậy, bà cụ này cố ý xuyên tạc ý của cô ta: "Không phải, không phải, đủ rồi, đủ rồi."
Miêu Tình cắt lời Vương Chỉ: "Đủ là được rồi, vừa rồi doạ chết tôi rồi, tiền này cô nhất định phải cầm." Vương Chi nghẹn hết sức, bà cụ này giả vờ hồ đồ, nhưng cô ta đã không biết nên nói lời gì nữa rồi, coi như cô ta đã thấy rox, bọn họ không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà mình, cho nên mới chiếu tướng như vậy.
Nếu như cô ta nói không cần tiền, còn nói không nữa thì tiền cũng sẽ không còn, trong lòng bực bội, cũng chỉ có thể bóp mũi mà nhận.
Mạt Mạt đỡ mẹ rồi mở miệng: "Sự việc đã giải quyết xong, chúng tôi cũng phải vê rồi."
Thân thể Lý Thư cứng đờ, móng tay đã bấu chặt đến mức trắng bệch.
Mạt Mạt đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Lý Thư: "Đây là lần cuối cùng, tôi bóp mũi nhận, lần sau đừng có tính kế trên đầu tôi, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu."
Cho dù lần này Mạt Mạt biết không phải Lý Thư tính toán nhưng cũng nhận định là tính toán, dù sao Lý Thư cũng đã từng tính toán rồi, đặt vào trên người cô ta cũng không có gì oan uổng cả.
Vương Chỉ đợi người đi rồi, sửng sốt: "Lời này là có ý gì, con tính kế gì?"
Thân thể Lý Thư run lên, tức giận quá sức, coi như cô ta đã hiểu rõ rồi, Liên Mạt Mạt nhất định đã để trong lòng chuyện tai nạn xe cộ lần trước! Lý Thư mím môi, hối hận rồi, cô ta không nên quá nóng vội.
Lý Thư không lên tiếng, Vương Chi cũng tức giận, cấu Lý Thư một cái, mới cầm lấy chiếc phong bì, đếm trong đó thấy mười ngàn, không được quan hệ thì cũng coi như là có thu hoạch rồi.
Mat Mạt lái xe ve nhà, Miêu Tình nói: "Tiền này thì đợi trở về mẹ chuyển khoản lại cho con."
Mạt Mạt trừng mắt: "Mẹ, mẹ như này không phải là vả vào mặt con à? Không phải đã nói trước đó rồi sao, tiền này con bỏ ra."
Miêu Tình: "Vậy sao mà được."
"Sao mà không được, mẹ là mẹ con, chủ ý này là con nghĩ ra, dĩ nhiên là con bỏ tiền rồi."
Cuối cùng Mạt Mạt thắng, Miêu Tình chỉ có thể nghe lời con gái, ngày hôm sau cũng là Mạt Mạt tiễn Miêu Tình lên máy bay trở vê.
Cha mẹ Mạt Mạt và cháu ngoại đi rồi, chỉ còn lại có người nhà mình, Tùng Nhân cũng không ở được mấy ngày nữa là phải quay lại thủ đô rồi.
Tùng Nhân và Tâm Bảo đã đính hôn, hai đứa lại càng muốn ở chung một chỗ, bây giờ thấy sắp phải tách ra, hận không thể mỗi ngày đều ở cùng nhau.
Mạt Mạt cũng quay lại đi làm, một năm mới bắt đầu rồi, đặc khu lại xây dựng thêm lần nữa.
Các thôn nhỏ ở xung quanh đều thành khu vực hoàng kim, sau khi chị dâu Tôn biết, vẫn luôn ôm lấy ngực, vẫn luôn nhắc tới với Mạt Mạt, nhà tổ của chị dâu Tôn cũng ở thôn làng lân cận, nhưng về sau đã đời đi, chị đâu Tôn nói, người trong nhà vô cùng hối hận.
Bất kể là niên đại nào, chỉ cần là dính đến phá dỡ thì đều là cơ hội phát tài, mặc dù bây giờ bồi thường không được bao nhiêu, nhưng căn cứ vào mức chỉ phí hiện tại thì cũng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận