Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1780. -

Chương 1780. -Chương 1780. -
Bây giờ không thấy An An, tay chân Mat Mạt lạnh buốt, loại cảm giác này, giống như lúc không tìm thấy Hướng Tịch, Mạt Mạt cúp điện thoại, gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, hai ngày này An An thật sự không đến đại viện à?"
Miêu Tình bất an, trước sau gọi điện thoại làm sao đều hỏi về An An, giọng nói cũng đã chói tai: "Rốt cuộc An An đã xảy ra chuyện gì?"
Mạt Mạt sợ bà cụ lớn tuổi không tiếp nhận được, cảm thấy mình mất trí rồi mới có thể gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, không có chuyện gì, con ay à chỉ là muốn biết tên nhóc thối này, có đến thăm mẹ hay không, con bảo nó đi thăm mẹ, con sợ thằng nhóc này gạt con."
Miêu Tình có chút không tin: "Thật?" Trong giọng nói đầy sự nghỉ ngờ.
Mạt Mạt cố gắng duy trì giọng nói của mình bình tĩnh: "Đương nhiên là thật, mẹ chỉ cần nói cho con biết, thằng nhóc thối này có đến hay không, không đến con sẽ trừng trị nó!"
Miêu Tình tin mấy phần, ngược lại không vì An An mà lừa gạt Mạt Mạt: "Con cũng đừng tức giận với An An, An An học y quá bận rộn."
Trái tim Mạt Mạt, lập tức chìm vào đáy cốc, như vậy là An An không đến.
Đầu Mạt Mạt có chút choáng váng, nhưng vẫn ráng chong đỡ để gọi điện thoại cho Miêu Tình cho xong, lúc này mới vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Trang Triều Dương.
Điện thoại có kết nối, cũng không phải Trang Triều Dương nhận, Trang Triều Dương đang họp, phải chờ một lúc, Mạt Mạt cắn môi, bởi vì dùng sức, bờ môi cũng có chút rướm máu.
Mạt Mạt trấn áp sự lo lắng: "Được, cảm ơn, chờ anh ấy trở về nói cho anh ấy biết, tôi tìm anh ấy có việc gấp, việc rất gấp rất vội."
"Được rồi, chị dâu."
Mạt Mạt cúp điện thoại, cầm điện thoại di động, muốn gọi cho anh cả, nhưng cô không biết số điện thoại ở văn phòng của anh cả, Mạt Mạt lại muốn gọi cho Bàng Linh, Bàng Linh ở cục công an, có rất nhiều bạn bè là công an, đáng tiếc không mang quyển sổ ghi điện thoại, Mạt Mạt cầm di động, ngón tay cái xoa vào nhau, làm thế nào cũng không che giấu được sự lo lắng trong lòng.
Mạt Mạt nói với Tiểu Bạch: "Lái xe nhanh một chút, tôi muốn nhanh chóng về nhà."
Tai Tiểu Bạch thính, giọng của Triệu Long cũng lớn, nghe rất rõ ràng, Tiểu Bạch giẫm lên chân ga, vừa chú ý đến xe cộ tới lui, vừa nói: "Tôi có một chiến hữu đã chuyển ngành ở thủ đô, bây giờ vẫn còn liên hệ, tổng giám đốc Liên, tôi trở về gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ cũng hỗ trợ tìm xem."
Mạt Mạt đã bình tĩnh hơn nhiều: "Cảm ơn, tôi gọi điện thoại cho chồng trước, xem trước tình hình ở thủ đô một chút, có manh mối rôi, cậu lại giúp đỡ cũng không muộn."
Tiểu Bạch: "Được, tổng giám đốc Liên."
Mạt Mạt về đến nhà, vừa vào cửa đã nhanh chóng tìm ra quyển sổ ghi điện thoại, giở ra điện thoại của Bàng Linh, thời gian này Bàng Linh chắc là ở đơn vị, đơn vị của cô ấy liên tục tăng ca.
Bàng Linh nhận điện thoại rất nhanh: "Alo, xin chào."
Mạt Mạt vội vàng nói: "Bàng Linh, không thấy An An, từ chiều hôm qua đã không về trường học, người không biết ở nơi nào, mợ không dám gọi điện thoại cho chị, sợ chị sốt ruột, cháu có nhiều bạn bè, giúp mợ tìm xem có manh mối hay không."
Bàng Linh giật nảy mình, may mắn nội tâm đủ mạnh mẽ, điện thoại mới không rơi mất: "Cụ thể là chuyện gì đã xảy ra?"
Mạt Mạt: "Mợ cũng không biết, Triệu Long điện thoại tới nói không gặp An An, mợ sốt ruột gọi điện thoại cho ngươi cậu út của cháu cũng không nghe, như này, mợ bảo Triệu Long gọi điện thoại cho cháu, cậu ấy đang ở thủ đô, hiện tại đoán chừng còn đang Ở trường học."
Bàng Linh đã từng làm công an, những năm này lại ở Viện Kiểm Sát, đầu óc tỉnh táo hơn: "Được, như này, đưa số điện thoại của cậu ấy cho cháu, cháu gọi tới, cháu đến trường học tìm hiểu tình hình trước, xem xem An An có phải là bởi vì chuyện gì đó làm chậm trễ không, mợ cũng đừng lo lắng, chờ điện thoại của cháu."
Mạt Mạt biết Bàng Linh đang an ủi cô, cô hiểu An An, đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không ngay cả một chút tin tức cũng không để lại mà không trở về trường học, nhất định là xảy ra chuyện rồi: "Được, mợ chờ điện thoại của cháu."
Mạt Mạt nói số điện thoại, Bàng Linh lập tức cúp điện thoại, Mạt Mạt nghe tiếng tút tút, vô cùng hi vọng An An thật sự bị chuyện gì đó làm chậm trễ chứ không phải đã xảy ra chuyện gì.
Cả người Mạt Mạt không còn sức lực, một chút cũng không có, cuộn người ở trên ghế sofa, trông coi điện thoại, chờ điện thoại của Bàng Linh và Trang Triều Dương.
Mạt Mạt không dám gọi điện thoại cho mấy đứa em trai, bọn nó đều không ở thủ đô, nước xa không cứu được lửa gần ngược lại là lo lắng, Mạt Mạt cũng sợ nhiều người biết, cha mẹ cũng biết, tuổi tác của cha mẹ không còn nhỏ, đừng thấy sức khoẻ tốt, nhưng nếu An An thật sự xảy ra chuyện, hai cụ sẽ không chịu được.
Mạt Mạt co lại trên ghế sofa, loại cảm giác này thật không tốt, lúc trước không thấy Hướng Tịch, chí ít còn có phương hướng đi tìm, nhưng An An ngay cả phương hướng cũng không có.
Giai Giai về tới nhà trước, cô bé nhìn thấy xe trong nhà nên trở về, lập tức chạy từ nhà dì Vương Thanh về, nhưng vừa mở cửa, khuôn mặt nhỏ ranh mãnh rất mờ mịt, trực giác của cô bé nói rằng, tình trạng của dì không đúng, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
Giai Giai ngoan ngoãn ngồi bên ghế sô pha, thấy dì cũng không phản ứng, mấy lần muốn mở miệng, cũng không biết nói cái gì, dì Liên im lặng, khiến cho cô bé cảm thấy sợ hãi.
Thất Cân vừa vào cửa nhà, chỉ thấy mặt mũi Giai Giai tràn đầy rầu rĩ, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của chính mình xuống, mặt mẹ không có biểu cảm, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Thất Cân thay giày, lo lắng: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Thất Cân gọi mấy tiếng, Mạt Mạt mới hoàn hồn, mê man nhìn Thất Cân, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nụ cười gượng ép cũng không giả vờ được: "Về rồi à, trong tủ lạnh còn có chút mì hoành thánh, con và Giai Giai luộc rồi ăn đi, ăn xong thì lên lầu đi!"
Thất Cân lo lắng hơn, trong ấn tượng của cậu bé, cho tới bây giờ mẹ chưa từng có tâm trạng như vậy: "Mẹ, rốt cuộc là sao vậy? Xảy ra chuyện øì, con cũng là người đàn ông trong nhà, trong nhà còn có con."
Trong lòng Mạt Mạt được con trai làm ấm lên, xoa đầu Thất Cân: "Không phải chuyện của mẹ, mẹ đang đợi điện thoại của anh hai con, con làm mì hoành thánh trước đi."
Thất Cân xụ mặt, mẹ còn coi cậu bé là trẻ con nữa, cậu bé đã không còn nhỏ, nhưng thái độ của mẹ, khiến cậu bé nhụt chí, chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm cơm tối.
Mạt Mạt sợ bị Thất Cân nhìn ra điều gì, chờ Thất Cân đi nhà bếp, an lên đầu gối đứng dậy, ngôi lâu một tư thế chân có chút tê, có chút tê, mất một lúc mới có thể cử động, Mạt Mạt lên lầu thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người.
Cô mang theo điện thoại di động lâu rồi, trong tay còn cầm di động, cũng không biết Trang Triều Dương có thể gọi di động hay không.
Mạt Mạt vỗ lên mặt, mắt nhìn đồng hồ treo tường, mỗi một phút trôi qua, Mạt Mạt đều cảm thấy thật chậm.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tay Mạt Mạt cầm di động, nắm chặt mới buông ra, trong lòng cầu nguyện là tin tức tốt, nhưng nhìn thấy số điện thoại hiển thị, là Trang Triều Dương.
Mạt Mạt vội vàng nhận điện thoại, không đợi Mạt Mạt mở miệng, Trang Triều Dương đã lo lắng mở miệng: "Xảy ra chuyện gì."
Trang Triều Dương nước cũng không uống một ngụm, nghe thấy nhân viên bảo vệ truyền đạt lại, cuống lên, cho tới bây giờ vợ chưa từng để lại lời nhắn, đây là thực sự xảy ra chuyện rồi.
Mạt Mạt nghe thấy giọng của chồng, cuối cùng có người chia sẻ sự bất an lo lắng thấp thỏm của cô, cảm thấy có chỗ dựa vào, giọng mũi rất nặng: "Không thấy An An, từ hôm qua đã không về trường học, em đã gọi điện thoại cho Bàng Linh, cô ấy đã đến trường học, không thấy An An."
Mạt Mạt lại nhấn mạnh thêm một lần, nước mắt lập tức rơi xuống, tay che miệng, không cho tiếng khóc của chính mình truyen vào trong điện thoại. Lúc không thấy Hướng Tịch, tình cảm của Mạt Mạt đối với Hướng Tịch là thương cho đứa trẻ ngoan ngoãn, thích Hướng Tịch, nhưng An An lại khác. Mạt Mạt mang thai mười tháng mới sinh ra được, nhìn thấy đứa nhỏ lớn lên từng chút một, bỏ vào tất cả tình cảm, hai loại tình cảm là khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận