Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1317. Lá bài tốt 1

Chương 1317. Lá bài tốt 1Chương 1317. Lá bài tốt 1
Lá bài tốt 1
Trang Triều Dương đã đánh ra một lá bài tốt, tự ném bản thân ra ngoài, cũng khiến người khác không dám tùy tiện nhúc nhích.
Ngày hôm sau Trang Triều Dương dẫn theo vợ con đến tiệm thịt xiên của Triệu Đại Mỹ. Triệu Đại Mỹ phát triển rất là nhanh, lần trước còn mở sạp hàng nhỏ, nhưng không bao lâu đã có cửa hàng rộng bảy mươi mét vuông rồi.
Triệu Đại Mỹ và Vương Thiết Trụ cùng bọn trẻ đều đang rất bận rộn!
Vương Thiết Trụ kinh ngạc: "Sao lại đến sớm vậy, chúng tôi còn định chuẩn bị xong xiên cần cho buổi tối mới về nhà nữa!"
Trang Triều Dương nói: "Ở nhà thì cũng chỉ đợi thôi, tôi định tới sớm một chút xem có gì giúp được cậu không!"
Vương Thiết Trụ: "Vậy sao được, cả nhà chúng tôi làm được mà, mọi người về nhà trước đi, đợi một lát hãng qua đây!"
Trang Triều Dương không trả lời mà xắn ống tay lên giúp Vương Thiết Trụ xiên thịt!
Mạt Mạt cũng rửa tay, Triệu Đại Mỹ có chút ngại ngùng: "Mạt Mạt, cô xem kia, đã nói là gặp gỡ mà ngược lại để mọi người phải giúp chúng tôi làm việc nữa." Mạt Mạt: "Deu là bạn bè cả, cậu nói nữa là khách sáo đó."
Triệu Đại Mỹ thấy Mạt Mạt vẫn giống như ngày xưa liền thở phào nhẹ nhõm, nói thật thì mặc dù cô ấy và Mạt Mạt là bạn bè, nhưng địa vị hiện nay lại rất khác nhau.
Cô ấy chỉ là một người buôn bán, lại không có trình độ văn hóa cao, làm giáo viên cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, từ khi chuyển qua bên này, mặc dù cuộc sống đã tốt hơn, cũng có chút tiền, nhưng cô ấy vẫn lo lắng, lo lắng mối quan hệ bạn bè với Mạt Mạt sẽ có sự thay đổi.
Khi cô ấy nghe chồng nói cả nhà Mạt Mạt sẽ đến, trong lòng còn có một chút bồn chồn, cô ấy sợ Mạt Mạt đã thay đổi. Liên Mạt Mạt tốt nghiệp trường đại học danh giá, bây giờ lại làm luật sư ở một doanh nghiệp nước ngoài đầy người ngưỡng mộ, địa vị của hai người họ lại cách xa nhau hơn.
Cô ấy sợ Mạt Mạt gặp gỡ nhiều người, cô ấy thì không biết việc đời, trong lòng sẽ coi thường cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy thấy Mạt Mạt đang xiên thịt rất nghiêm túc, vui vẻ nói chuyện với Vương Vũ, trong lòng mới yên tâm hơn.
Quả nhiên là cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi, năm xưa ở thời kỳ đặc thù, gia cảnh của Liên Mạt Mạt đã tốt hơn cô ấy, khi đó Mạt Mạt không có coi thường cô ấy thì bây giờ sao có thể chứ, cô ấy cũng bởi vì thời gian này kinh doanh đã nhìn thấy nhiều loại người với những bộ mặt khác nhau. Mat Mạt hỏi: "Việc làm ăn của cửa hàng thể nào?”
Triệu Đại Mỹ nghe nhắc đến việc kinh doanh, cười nói: "Việc kinh doanh cũng không tệ, bây giờ tôi chỉ mở buổi tối thôi, cô xem số thịt này nè, tới buổi tối cũng không đủ để bán đó."
Mạt Mạt rất kinh ngạc, trên bàn còn hai thau thịt nữa đấy: "Những thứ này cũng bán được sao?"
Đại Mỹ nói: "Ừ, bước vào tháng mười, thời tiết cũng không quá nắng nóng, mọi người đều thích đi ăn thịt xiên vào buổi tối."
Mạt Mạt: "Thế có ai bắt nạt các cô không?"
Đại Mỹ nhìn về phía Thiết Trụ, Thiết Trụ khẽ lắc đầu nhẹ, Mạt Mạt nói: "Hai vợ chồng cô có chuyện gì không thể nói hay sao? Nếu như có người bắt nạt các cô thì hãy nói với chúng tôi, chúng ta đều làm ăn chân chính mà, không ăn trộm cũng không cướp của ai, không cần phải sợ."
Vương Thiết Trụ thấy Trang Triều Dương nhìn về phía anh ấy thay đổi sắc mặt, liền mở miệng nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là chúng tôi là không phải người bản địa nên bị người bản địa làm khó, những chuyện nhỏ như vậy tôi cũng không muốn nói, đi làm ăn ở ngoài không dễ dàng gì, thật ra tâm trạng của người bản địa tôi có thể hiểu được, các anh không cần lo lắng, chúng tôi có thể giải quyết được."
Vương Vũ tức giận cắt ngang lời: "Cha, hai người quá tốt bụng rồi, họ cứ thỉnh thoảng là đến phá rối chúng ta."
Vương Thiết Trụ: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con chen miệng vào làm gì, làm việc nhanh lên, làm xong còn đi về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận