Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 703. Cứu Anh Hai 1

Chương 703. Cứu Anh Hai 1Chương 703. Cứu Anh Hai 1
Tôn Nhụy đứng ở cửa,'Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không?”
Mạt Mạt cũng muốn biết Tôn Nhụy đến làm gì, nhường đường để Tôn Nhụy đi vào.
Tôn Nhụy đánh giá một lượt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô ta rõ ràng là em gái của Trang Triều Lộ và Trang Triều Dương, giờ lại phải dùng thân phận của người khác, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ sống hạnh phúc, nhưng chẳng ngờ lại có biến.
Người nịnh nọt cô ta trước đây đều hết thảy rời xa cô ta, bạn chơi thân cũng không gặp mặt nữa, càng khiến cô ta chấp nhận không được đó chính là, vốn tưởng rằng có thể dẫm lên cuộc sống của Trang Triều Lộ và Trang Triều Dương, kết quả vận mệnh trêu đùa cô ta, Trang Triều Lộ trở về, nhà họ Phạm lại muốn nịnh nọt Trang Triều Lộ.
Càng đáng hận chính là Trang Triều Dương cũng đến, còn được thăng chức trung đoàn trưởng, còn là pháo binh, nghe Phạm Đông nói, đây là pháo binh mới, tương lai phát triển sau này không thể cân đo được.
Trong lòng Tôn Nhụy bất bình, tại sao Trang Triều Dương và Trang Triều Lộ không nhận cô ta, rõ ràng là lỗi của Ngô Mẫn.
Mạt Mạt đuổi các con về phòng, phòng khách chỉ còn cô và Tôn Nhụy. Tôn Nhụy thả lòng bàn tay, nội tâm bình tĩnh không ít, nhiều năm qua không phí công cô ta luyện tập, nhưng nhìn Liên Mạt Mạt mặc áo len dài màu xám, hơi lười nhác thoải mái dựa vào sô pha, nỗi phẫn hận được mới được Tôn Nhụy đè xuống lại trào lên.
Mạt Mạt liếc nhìn Tôn Nhụy, mặc áo khoác lửng kiểu trẻ con, cổ thắt khăn, chân đi giày da, để xõa tóc, trang điểm nhẹ, ăn mặc trang điểm vừa trẻ trung vừa thời trang, quần áo ăn mặc đã đi đầu thời trang trong thời đại này rồi.
Tôn Nhụy thu hồi lại cảm xúc, hai tay đặt lên đầu gối,'Tôi biết tôi đã từng đắc tội cô, tôi xin lỗi, giờ cuộc sống của tôi không dễ dàng, tôi hi vọng cô không làm phiền tới cuộc sống của tôi."
Mạt Mạt cảm thấy Tôn Nhụy bị điên, nếu như Tôn Nhụy không đến tìm cô, cô cũng chẳng rảnh đi kiếm Tôn Nhụy,"Giờ là cô đến tìm tôi, chứ không phải tôi đến tìm cô."
Vẻ mặt Tôn Nhụy hơi thay đổi, sau khi cô ta gặp Liên Mạt Mạt, chỉ sợ Liên Mạt Mạt sẽ phanh phui thân phận của cô ta, hoàn toàn quên mất, Trang Triều Lộ và Mạt Mạt thực sự muốn vạch trần cô ta, hai người sớm đã làm từ lâu, căn bản sẽ chẳng đợi đến bây giờ.
Miệng Tôn Nhụy mím chặt, đứng dậy: "Làm phiền rồi."
Tôn Nhụy đi được vài bước lại dừng lại, nói một cách nghiêm túc: “Tôi là Phạm Linh." Mat Mat ừ một tieng mở cửa, Tôn Nhụy nhìn chằm chằm Liên Mạt Mạt, đáng tiếc, Mạt Mạt chẳng có chút biểu cảm nào.
Tôn Nhụy nghiến răng, đi rầm rầm xuống lầu.
Mạt Mạt đóng cửa, Phạm Đại Bằng rốt cuộc muốn lợi dụng gì ở Tôn Nhụy?
Vân Kiến đi ra ngoài,"Chị, đây chính là có tật giật mình!"
"Đúng thế, cô ta từ lúc gặp chúng ta, nhất định không ngủ ngon, em nói xem, Phạm Linh thật thực sự đã chết rồi sao?"
Vân Kiến trầm tư,"Chắc là chết rồi, trận lũ lụt năm đó rất lớn."
Mạt Mạt không nghĩ tới Tôn Nhụy nữa, Tôn Nhụy ra sao chẳng liên quan đến cô,'Ngày mai khai giảng rồi, đồ đạc của tụi em đã sắp xếp đầy đủ chưa?"
Vân Kiến nhíu mày,'Chị, em không cần tiếp tục học nữa đâu, bài vở của cấp ba em biết hết rồi."
"Biết rồi cũng phải học, chúng ta học một năm cuối cùng, lấy cái bằng tốt nghiệp để chuẩn bị thi đại học."
"Biết rồi ạ."
Sáng hôm sau Mạt Mạt bế An An, đem các con đến trường, đến trường tiểu học số bốn trước, thủ tục nhập học do Trang Triều Lộ làm, Mạt Mạt chỉ cần đưa con tới là được.
Kết quả học lớp nào, xảy ra phân lớp gì, Tùng Nhân nhất thời giở quẻ, sống chết không chịu học lớp hai, nhất quyết đòi học cùng lớp với Tiểu Bàn dưới lầu, Tiểu Bàn lớn hơn Tùng Nhân một tuổi, cậu bé này học lớp ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận