Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 107. Nghỉ sớm! 1

Chương 107. Nghỉ sớm! 1Chương 107. Nghỉ sớm! 1
Nghỉ sớm! 1
Ngày thứ ba Liên Thanh Bách phải ngồi tàu hỏa đi đến trường quân đội Phương Thành để báo cáo nhập học. Tối thứ hai sau khi tan học, Mạt Mạt chuẩn bị hành lý cho anh cả, quần áo thì không cần phải chuẩn bị, trường quân đội chỉ cho mặc quân phục, đồ dùng hàng ngày cũng đã có sẵn, chủ yếu là ăn uống.
Học trường quân đội trong thời đại này rất gian khổ, đồ ăn trong căng tin đều là canh lõng bõng nước, thậm chí đồ ăn dầu mỡ cũng không có. Đàn ông trưởng thành, trong bụng không có một chút thịt mỡ thì làm sao được chứ?
Mạt Mạt cân nhắc một lúc liền cắt một cân thịt lợn rừng, lay ra một ít ớt khô, làm thành món thịt ngâm ớt, có thể ăn được rất lâu. Lại đem xương sườn lợn rừng còn lại làm thành món sườn sốt tương cực kỳ ngon, làm cho cặp song sinh thèm đến mức cứ chạy ra chạy vào phòng bếp.
Mạt Mạt múc ra một đĩa, còn lại đều bỏ vào trong hộp để anh cả mang đi.
Ba mươi quả trứng vịt trời trước đó Mạt Mạt đã làm thành trứng vịt muối, lúc đính hôn dùng mười quả, còn lại hai mươi quả. Cô vớt ra mười quả để anh cả mang đi, lại mang theo mì sợi, buổi tối nếu đói bụng thì lấy ra nấu ăn cũng rất tiện.
Ăn cơm tối xong, Liên Thanh Bách mới từ nhà Triệu Tuệ trở về, trong tay mang theo không ít đồ đạc.
Mạt Mạt rất tò mò: "Chị dâu đã chuẩn bị gì cho anh rồi?"
Điền Tình không quan tâm mang theo cái gì, chỉ quan tâm: "Con đã ăn cơm tối chưa?"
Mạt Mạt cầm lấy túi vải: "Mẹ, mẹ đừng bận tâm nữa, anh ấy về trễ như vậy nhất định là đã ăn rồi."
Điền Tình cười: "Làm sao mà mẹ không bận tâm cho được chứ, mãy đứa con đứa nào bị đói mẹ cũng đều đau lòng hết."
"Con biết mẹ là tốt nhất mà."
Thanh Nghĩa mở túi vải ra, lần lượt lấy đồ bên trong ra: "Lạp xưởng, thứ tốt này. A, còn có bánh ngọt, đồ hộp, thuốc lá Đại Tiền Môn, còn có giày vải tự làm, chuẩn bị rất đầy đủ đấy!"
Liên Thanh Bách đắc ý ngửa đầu, đây là vợ tương lai của anh chuẩn bị cho anh mà.
Điền Tình đối với con dâu cũng vô cùng hài lòng, cười nói: "Tâm tư Tiểu Tuệ thật tỉ mỉ đấy."
Mạt Mạt nghĩ thầm cũng chỉ cần đối xử tốt với anh cả là được. Mấy chuyện khác thì cô không cần quan tâm.
Điền Tình lấy tiền mà chồng mình trước lúc đi để lại cho con trai: "Con đi học không có tiền lương, cũng không có thêm tiền gì hết, năm mươi đồng này con cứ cầm đi. Nếu như có việc gì thì còn có tiền mà dùng đến." Trước đó Liên Thanh Bách đã nhận được tháng lương cuối cùng trước khi rời khỏi bộ đội, tổng cộng là ba mươi lăm đồng năm. Hơn nữa, lúc mua đồng hồ xong còn dư lại hai mươi đồng, mấy ngày gần đây tiêu tiền cũng là hai mươi đồng trước đó đưa cho Mạt Mạt mà Mạt Mạt không chịu nhận, vậy nên tính lại thì trong túi vẫn còn khoảng sáu mươi đồng!
"Mẹ, trong tay con vẫn còn không ít mà, đủ dùng rồi."
Điền Tình nhét cho con trai: "Của con thì là của con, còn đây là tâm ý của cha với mẹ, con cứ cầm đi."
Liên Thanh Bách chỉ có thể nhận lấy, trong lòng cũng hạ quyết tâm sẽ không tiêu khoản tiền này, chờ lúc kết hôn thì lấy ra dùng.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt dậy sớm, làm bánh thịt cho anh cả ăn bữa trưa. Về phần sủi cảo, nhất định là Triệu Tuệ đã chuẩn bị xong rồi, không cần cô phải quan tâm nữa.
Buổi sáng tiễn anh trai đi rồi, Mạt Mạt và cặp song sinh khóa cửa đi học, nhưng khi đến trường học, trên sân thể dục của trường có rất nhiều học sinh, tụm năm tum ba đứng ở đó.
Hắc Tử và Thắng Lợi vẫy tay: "Thanh Nhân, Thanh Nghĩa, ở bên này."
Thanh Nghĩa hỏi: "Sao bọn mày không vào lớp, ở đây làm gì thế?"
Thắng Lợi chỉ vào bảng tin ở phía xa: "Trên bảng tin có nói, từ hôm nay bắt đầu nghỉ lễ Quốc tế Lao động 1/5" Mat Mat nghe xong liên vội vàng đi qua. Trên bảng tin quả thật thông báo rằng từ hôm nay sẽ bắt đầu nghỉ học cho đến hết ngày 1 tháng 5. Trong lòng cô thầm tính toán, kỳ nghỉ này kéo dài hơn nửa tháng, trong kiếp trước hoàn toàn không có, so với kiếp trước thì kỳ nghỉ này dài hơn một tuần.
Mạt Mạt cau mày, rốt cuộc thì bắt đầu xuất hiện phản ứng dây chuyền từ đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận