Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1392. Chịu trách nhiệm 2

Chương 1392. Chịu trách nhiệm 2Chương 1392. Chịu trách nhiệm 2
Tùng Nhân vỗ bả vai Dương Lâm: "Cậu cũng đừng tức giận, huyết mạch thì không dứt bỏ được, tức giận vì người không liên quan mà tổn hại thân thể thì không đáng."
Dương Lâm ừ một tiếng, cậu bé thật sự đói bụng, cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Dương Lâm móc tiền trong túi quần ra: "Dì Liên, 400 đồng mẹ cháu mượn."
Mạt Mạt cũng không từ chối, cô biết, ông chủ nhỏ Dương Lâm này làm ăn rất tốt, hiện tại sổ tiết kiệm của Dương Lâm có hàng ngàn.
Mạt Mạt thu lại tiền, nhìn Dương Lâm ngồi ở trên ghế sofa không có ý rời đi: "Cháu không về chơi với hai đứa cháu gái à?"
Dương Lâm lắc đầu: "Không được, hai đứa nó nhìn thấy cháu là sợ hãi, dì Liên, dì nói xem cháu cũng không ngược đãi bọn nó, sao bọn nó thấy cháu còn không cả dám thở mạnh."
Mạt Mạt: "Bởi vì hai đứa nó biết mẹ mình đã làm gì, không sợ cháu mới là không bình thường."
Khoé miệng Dương Lâm giật giật: "Cháu cũng sẽ không giận chó mà đánh mèo với hai đứa nó."
Mạt Mạt cười: "Nhưng hai con bé không biết điều đó."
Lúc mới bắt đầu Dương Lâm cũng nghĩ đến việc giao lưu với hai cô bé, đáng tiếc hai cô bé lại trốn tránh, Dương Lâm thở dài trong lòng, được rôi, căn cứ vào cái tính suy nghĩ nhiều của hai cô bé, ý tốt của cậu bé, còn không phải là hù doạ đến hai đứa à.
Dương Lâm không nghĩ đến chuyện phiền lòng trong nhà nữa, thấy Mễ Mễ đang lén nhìn cậu bé, Dương Lâm vui vẻ: "Mễ Mễ, không nhận ra anh là ai à?”
Mễ Mễ ôm chặt búp bê trong ngực, có hơi lắp bắp: "Nhận, nhận ra, Mễ Mễ nhớ, anh Dương."
Dương Lâm nhìn Mễ Mễ, lại nhìn con búp bê, cô bé giống như một con búp bê lớn vậy, không nhịn được muốn bóp khuôn mặt mập mạp, Dương Lâm trong lòng suy nghĩ, tay cũng làm như vậy.
Sau đó Dương Lâm bối rối, Mễ Mễ choáng váng, Mạt Mạt cũng ngây người.
Dương Lâm vội vàng thu tay về, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu bé: "Chuyện kia, cháu chỉ cảm thấy, Mễ Mễ thật đáng yêu."
Mễ Mễ mãi mới nhận ra, cô bé che mặt, đôi mắt to nhấp nháy, hốc mắt có hơi đỏ, cha, cha cũng bóp mặt cô bé như thế.
Dương Lâm thấy Mễ Mễ đỏ cả vành mắt, bị doạ Sợ, ông cụ non như Dương Lâm, tay chân có hơi luống cuống/Ây, đừng khóc, anh không cố ý đâu."
An An cau mày: “Anh Dương Lâm, anh là con trai, sao có thể bóp mặt của con gái chứ?"
Dương Lâm cảm thấy có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích rõ được, cậu bé chỉ cảm thấy Mê Mê đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ của Thất Cân xị ra, hoặc là không mở miệng, hoặc là nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: "Bà ngoại nuôi nói, con trai sờ mặt của con gái thì phải chịu trách nhiệm, nếu không chịu trách nhiệm thì chính là đùa giỡn lưu manh."
Mạt Mạt thiếu chút nữa thì phun trà trong miệng ra ngoài, nhìn chằm chằm con trai út: "Bà ngoại nuôi của con đã dạy con cái gì vậy?"
Thất Cân nhướng mày lên, không biết vì sao mẹ lại giật mình, nhưng vẫn giơ ngón tay lên: "Rất nhiều ạ, mẹ, để con nhắc lại lần nữa nhé?"
Mạt Mạt vội vàng xua tay, thôi được rồi, cô không muốn nghe, sợ nghe rồi trái tìm cô không chịu được.
Dương Lâm cứng đờ cả người, cậu bé cũng là đứa nhỏ có suy nghĩ trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với một bé con năm tuổi, cảm giác như sấm nổ vậy.
Mễ Mễ nghe thấy lời Thất Cân nói, cũng không buồn nữa, chớp mắt: "Em trai, chịu trách nhiệm là gì"
Thất Cân cảm thấy đây là một vấn đề, cậu bé nghĩ mãi mà không rõ, trơ mắt nhìn các anh, Tùng Nhân sắp cười chết rồi, giải thích cho Thất Cân, cũng hoàn toàn đẩy Dương Lâm vào một cái hố: "Chịu trách nhiệm chính là hai người sống đến hết đời, chính là giống như cha mẹ."
Thất Cân ồ một tiếng, đã hiểu: "Thì ra chịu trách nhiệm chính là kết hôn sinh bé con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận